AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 61

cũng gọi cho nhau mấy lần, vì thế ngoài cuộc hẹn đã định sẵn vào
cuối tuần, những ngày khác rất ít khi liên lạc. Trên MSN cũng trò
chuyện vài câu nhưng anh ấy không nói nhiều, chỉ nói công việc
bận rộn nên không có thời gian trò chuyện, tôi chỉ còn nước biết
điều mà rút lui thôi, trong lòng tự vấn: Lần leo núi đó phải chăng
tôi đã khiến anh ấy thấy ngột ngạt nên chạy mất rồi?

Suy nghĩ về vấn đề này khiến tâm trạng tôi không thoải mái.

Khi lên lớp, tôi cố gắng lấy lại tinh thần, cố nhe răng cười với
đồng nghiệp, cố nhếch mép cười với lũ trẻ, khoác lên mặt một nụ
cười giả tạo. Tan làm trở về, vẻ suy sụp lại lộ rõ trên mặt, tâm trạng
chán nản, rệu rã.

Đã không vui thì chớ, về đến nhà còn bị bố tôi làm cho tức

thêm: “Haizz, đại tiểu thư ơi, vừa bước vào cửa mặt mày đã ủ rũ rồi.
Bố còn chưa chết, không cần phải như đưa đám thế.”

Tôi càng bực bội hơn. “Con sắp chết rồi, con khóc cho mình đã

được chưa?”

Dì Thạch chạy ra giảng hòa: “Thôi thôi, sao thế? Cứ nói cho

sướng miệng chẳng kiêng kị gì cả. Ông Yên cũng thôi đi, tâm trạng
Phiên Phi đang không tốt, ông còn nói vào làm gì!”

“Mấy hôm trước nó còn vui mừng hớn hở, giờ đùng một cái lại

gắt gắt gỏng gỏng. Không cần phải nói, chắc chắn là do cái
thằng Đới Thời Phi ấy rồi. Chia tay rồi phải không? Nếu đúng
như thế thì cũng chẳng phải là chuyện xấu. Ngay từ đầu bố đã nói
hai đứa không hợp nhau, thôi càng sớm càng tốt.”

Tôi không biết tại sao bố tôi chỉ nghe dì Thạch kể về Đới Thời

Phi, ngay cả mặt mũi còn chưa thấy đã nói ngay tôi và anh ấy
không hợp nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.