AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 63

Cô giáo Lý thấy tình hình không ổn, vội vàng gọi điện cho mẹ

Tiểu Kiệt đến đón con: “Cô phải đưa Tiểu Kiệt đi viện khám xem sao,
chứ cứ để cháu đi ngoài thế này không được đâu.”

Mẹ Tiểu Kiệt vội vàng đến đón thằng bé. Buổi trưa ăn cơm tôi

không sao nuốt được, giặt hai cái quần bốc mùi kinh khủng của nó
khiến tôi không có cảm giác ngon miệng. Những chuyện tồi tệ thế
này... tôi chỉ mong nhanh chóng qua đi, chịu đựng hết thời gian
đầu cho đến khi trở thành giáo viên hướng dẫn sẽ không phải khổ
sở nữa.

Bữa trưa không ăn, bữa sáng vì kết hợp giảm béo nên chỉ ăn hoa

quả. Đến buổi chiều tan làm, tôi đói đến mức tưởng như cái bụng
của mình dán chặt vào cột sống, bước đi mà người cứ lâng lâng,
không vững. Lúc ra khỏi lớp, một cơn gió thổi đến còn có cảm giác
hơi run rẩy. OMG, cuối cùng tôi cũng có dáng vẻ liễu yếu đào tơ
rồi!

Đi được vài bước với dáng vẻ liễu yếu đào tơ, tôi đã cảm thấy

không ổn chút nào. Cái dạ dày rỗng đã lâu, nó không chịu được, cứ
réo ùng ục đòi ăn. Lấy đâu ra thứ gì để lấp đầy bụng ngay được, tôi
liền rót một cốc nước to, đổ vào bụng hòng giảm bớt cơn đói dữ dội.

Vừa uống xong thì điện thoại reo, tôi cầm lên xem, thật không

dám tin vào mắt mình, là Đới Thời Phi! Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ
không liên lạc với tôi nữa, thật ngoài sức tưởng tượng!

“Yên Phiên Phi, em tan làm rồi hả? Tối nay có rỗi không, mình

cùng đi ăn nhé!”

Ôi! Đây là lần đầu tiên anh ấy hẹn tôi mà không phải là cuối

tuần, tôi vừa mừng vừa lo. “Sao hôm nay anh lại về? Chẳng phải
cuối tuần anh mới từ thành phố về sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.