AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 64

“Mẹ anh không được khỏe nên anh xin nghỉ phép về thăm.”

Tôi lập tức tỏ ra quan tâm: “Bác gái không được khỏe ạ, không

nghiêm trọng chứ anh?”

Anh ấy chỉ nói cũng bình thường rồi hỏi rõ tôi có còn ở trường

không, lát nữa sẽ lái xe đến đón tôi đi ăn.

Mười lăm phút sau, tôi ra cổng trường đứng đợi chiếc xe Mazda

của Đới Thời Phi. Sau khi lên xe, anh ấy lịch sự hỏi tôi muốn đi ăn ở
đâu. Vừa nhắc đến ăn, cái bụng tôi đã hăng hái kêu ùng ục, còn kêu
rất to nữa, như thể sợ không ai nghe thấy vậy.

Tôi ngượng chín cả mặt. Cái bụng chết tiệt này, chuyên gây rắc

rối! Lần trước vẫn chưa đủ phiền phức à? Đới Thời Phi cũng nghe
thấy, nói: “Em đói lắm rồi phải không? Trên xe có mấy chiếc
bánh quy sô cô la đấy, hay là ăn tạm một chút đi.”

Tôi thực sự rất đói, liền bất chấp tất cả, cầm chiếc bánh

quy sô cô la lên cắn một miếng. Sau khi tiếng ùng ục lắng xuống
mới có sức nghĩ xem làm cách nào để ứng phó với cục diện trước
mắt.

Để tránh Đới Thời Phi có cảm giác tôi như một con sói háu đói, tôi

liền đem chuyện của Tiểu Kiệt ra kể. Tôi nói hôm nay vì tận tâm tận
lực chăm sóc một đứa bé bị tiêu chảy, bận đến mức không kịp ăn
trưa cho nên đói quá, gần ngất đi.

Trong khi tường thuật lại sự việc, tuy lời lẽ có chút phóng đại

nhưng rốt cuộc vẫn dựa trên cơ sở có thật, chỉ làm cho mình cao giá
hơn một chút thôi, không tính là phóng đại quá chứ?

Đới Thời Phi nghe rất tập trung và nghiêm túc, còn khen ngợi tôi:

“Yên Phiên Phi, em đúng là người có tấm lòng nhân ái, lại rất kiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.