AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 62

Tôi vẫn mặc kệ. “Bố, bọn con hiểu nhau là được rồi, bố thấy

hợp hay không cũng không quan trọng.”

Bây giờ ông nhắc lại chuyện đó, tôi càng thấy trong lòng không

thoải mái, giận dỗi bỏ về phòng nằm, bữa tối cũng không ăn.

Lòng đầy tâm sự nên tôi ngủ cũng không ngon giấc. Ngày hôm

sau thức dậy, ngáp ngắn ngáp dài nhưng vẫn phải xốc lại tinh thần
để đến trường, bất luận thế nào cũng phải lên lớp. Nếu thất tình
và thất nghiệp cùng rủ nhau đến thăm viếng thì mẹ kiếp, tôi
sống sao nổi!

Buổi sáng bảy giờ ba mươi bắt đầu mở cổng trường, như thường

lệ tôi đứng đợi ở cửa lớp đón bọn trẻ từ tay bố mẹ chúng. Có một chị
sau khi đưa con trai vào lớp còn đặc biệt căn dặn tôi: “Tối qua Tiểu
Kiệt ăn phải đồ không tốt, cả đêm đau bụng, đi ngoài mấy lần.
Phiền cô giáo Yên hôm nay quan tâm đến cháu hơn một chút, đây
là thuốc uống buổi trưa và hai chiếc quần để đề phòng thay cho
cháu.”

Đương nhiên tôi bảo cô ấy cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ chú ý

chăm sóc cậu ấm nhà cô ấy thật tốt.

Chăm sóc tốt cho bọn trẻ là trách nhiệm của tôi. Là một giáo viên

đời sống, công việc hằng ngày của tôi là chăm sóc đời sống sinh
hoạt cho bọn trẻ: ăn, uống, ngủ, nghỉ. Đặc biệt lớp tôi lại là lớp mẫu
giáo bé, bọn trẻ chỉ mới hai, ba tuổi, đầy lần tôi phải giặt quần mà
chúng ị hay tè ra. Thực tế, công việc của tôi chẳng khác gì bảo mẫu,
chỉ có cái tên nghe oai hơn một chút thôi.

Lớp học buổi sáng chưa kết thúc mà Tiểu Kiệt đã phải thay hết

cả hai cái quần rồi. Thằng bé này bị tiêu chảy nặng quá, phân lỏng,
bốc mùi kinh khủng. Tôi phải nín thở để giặt hai cái quần của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.