AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 92

Tôi cứ trơ trơ nhìn bố tôi giáo huấn Đới Thời Phi rồi đuổi anh

ấy về, không biết dùng từ gì để diễn tả nữa.

Tôi biết bố vì muốn tốt cho tôi, cũng rất rõ Đới Thời Phi đối

với tôi không bằng tôi đối với anh ấy. Sau khi chúng tôi xem mặt
rồi quen nhau, nói là đang hẹn hò nhưng thực tế quan hệ vẫn
không có gì tiến triển. Ngoài những lúc sang đường, thỉnh thoảng
anh ấy lịch sự kéo tay tôi ra thì không hề có cử chỉ thân mật nào
khác.

Nhưng tôi không nhụt chí, có cơ hội được ở bên người yêu lý tưởng

của mình là tốt rồi, ngày trước muốn có cơ hội như thế cũng
không được. Vì thế tôi đã cố hết sức thể hiện hết những mặt tốt
nhất của mình cho Đới Thời Phi và gia đình anh ấy thấy, hy vọng
bọn họ sẽ thích tôi.

Những ngày bà Đới bị ốm, tôi đã không dễ dàng gì để vượt qua!

Đi làm phải đối phó với lũ trẻ, về nhà lại chăm sóc người già bệnh
tật, mệt đến mức không cần phải uống thuốc giảm béo cũng gầy
đi mấy cân. Tôi vất vả, khổ sở như vậy, bố tôi đã không hợp tác lại
còn làm hỏng hết đại sự.

Sau khi Đới Thời Phi đi khỏi, ông lại quay sang giáo huấn tôi:

“Phiên Phi, con hãy nghe bố nói. Người đàn ông đó không hợp với
con đâu. Những lời cậu ta nói vừa nãy bố nghe là hiểu, không phải
cậu ta thích con mà là mẹ cậu ta thích con. Cậu ta hoàn toàn vì mẹ
mình cần người chăm sóc nên mới chọn một giáo viên tốt tính, tốt
nết, có tấm lòng nhân ái, kiên nhẫn, tỉ mỉ như con thôi.”

Những lời lẽ khó nghe này chẳng lẽ tôi lại không mơ hồ đoán

được? Chỉ là mỗi lần như vậy lại như con đà điểu vùi đầu trong
cát

(16)

mà thôi. Bây giờ bố tôi nói thẳng ra, tôi chẳng khác nào bị

người ta đâm cho một nhát nhảy dựng lên, mặt đỏ tía tai, gân cổ cãi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.