Sau khi đưa Tôn Dao về tới nơi, Thời Chung lái xe đưa Nhậm Tư Đồ
về nhà. Có lẽ bởi vì chuyện xảy ra lúc trước mà hai người đều có chút lúng
túng. Suốt đường đi, không ai nói một câu nào. Tuy chỉ là một nụ hôn
không hề báo trước, nhưng trong nháy mắt lại đem khoảng cách của hai
người gần nhau hơn.
Xe dừng ở trước khu nhà, sau khi Nhậm Tư Đồ xuống xe đi được mấy
bước, nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên cắn răng, xoay người quay lại.
Thời Chung chưa lái xe đi, thấy cô quay trở lại, thoải mái hạ cửa kính
xe xuống.
Nhậm Tư Đồ hít một hơi thật sâu, "Chúng ta về sau không cần gặp lại
nhau nữa", những lời này đã lên tới tận cổ họng rồi, nhưng trước khi kịp
thốt ra một giây lại bị anh chặn đứng ——
"Không có việc gì, nếu em không vừa ý, chúng ta sẽ làm bạn bè. Tôi
cũng không phải người thích ép buộc người khác." Thời Chung nói xong
rất tự nhiên nhìn cô.
Anh biết cô định nói cái gì rồi, nên mới chặn trước tỏ rõ thái độ của
mình như vậy, bởi vì anh thực sự không muốn mất đi cô bạn này?
Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ không hề nói gì, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn
xe của anh rời đi. Phản ứng của anh khiến Nhậm Tư Đồ đưa ra khẳng định,
những lời nói khi nãy kia của anh, cũng chỉ là nói cho có mà thôi.
Đối với chuyện này, Nhậm Tư Đồ không cảm thấy có quá nhiều mất
mát, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, lại kèm theo cảm
giác “đã sớm dự đoán được” hơi hơi chua xót.
Nhậm Tư Đồ mở cửa tiến vào phòng khách, đột nhiên sửng sốt ——