Lotus nổi tiếng với phần mềm bảng tính 1-2-3. Nhưng điều chúng tôi
mong muốn nhất, một món quà đáng quý, là một sản phẩm tao nhã có tên
Notes - phần mềm tiên phong, hỗ trợ sự hợp tác trong số lượng lớn những
người sử dụng máy tính.
Vào tháng Năm, John đã thuyết phục tôi rằng IBM nên mua Lotus. Do
vậy, một cuộc mua bán phần mềm lớn nhất trong lịch sử của ngành bắt đầu.
John đã gặp CEO Jim Manzi của Lotus một vài lần bàn về thỏa thuận này,
nhưng đều bị từ chối. Chúng tôi quyết định đưa ra một sự trả giá tự nguyện.
Tôi gọi Manzi vào ngày 5 tháng 6 thông báo với anh ta rằng chúng tôi đang
khởi xướng việc tiếp quản công ty của anh ta. Tôi không chắc chắn, nhưng
tôi không tin rằng anh ấy ngạc nhiên. Phản ứng của anh ấy rất lạnh lùng
nhưng lịch sự và rất ngắn gọn.
Bất kỳ ai cũng có thể nói với bạn rằng vụ mua bán phần mềm này chứa
rủi ro. Tài sản mà các bạn đang mua là con người. Nếu những nhân lực
quan trọng quyết định ra đi (và nhiều người trong số họ chắc chắn có đủ
tiềm lực tài chính để làm được điều đó một khi vụ mua bán này kết thúc),
sau đó bạn sẽ phải chi rất nhiều tiền cho văn phòng, thiết bị văn phòng, và
tiếp cận các cơ sở dữ liệu khách hàng.
Những vấn đề đó không làm tôi sợ hãi. Tại American Express, chúng tôi
đã mua First Data Resources (FDR), một công ty với một nền văn hóa riêng
biệt, được sở hữu bởi một cá nhân, và không muốn bị đồng hóa vào một
công ty lớn. Tôi biết điều đó có thể giải quyết được. Nhưng trong trường
hợp một công ty phần mềm thiếu những quy tắc tổ chức, tôi có cảm giác
rằng việc có được niềm tin của nguồn nhân lực nơi đây là một cuộc chiến
mà trong đó, công ty phải giành chiến thắng trước khi phát súng đầu tiên nổ
ra. Chúng tôi hiểu rằng mọi động thái của mình đều được các nhân viên
Lotus xem xét kỹ lưỡng, chúng tôi cần niềm tin của họ và điều đó mới có
thể giúp chúng tôi chiến thắng.