“Ngươi đừng than thở nữa!” Vệ Lai thật có chút buồn bực, nàng thì
không sao, tiểu nha đầu này vẫn than thở từ bãi săn đến vào tận trong cung.
“Chúng ta chỉ đổi chỗ ở thôi, ngươi còn như vậy sao?”
“Cô nương!” Xuân Hỉ thật sự không nhịn nổi, mở miệng nói: “Làm sao
chỉ là đổi chỗ ở được? Cô nương người không biết, lãnh cung Tây Thiên
Điện là nơi kinh khủng nhất trong hoàng cung này, thậm chí còn không
bằng chỗ ở của hạ nhân. Chỗ kia quanh năm không thấy được ánh sáng mặt
trời, kể cả mùa hè cũng đã lạnh rồi, huống chi là thời tiết như bây giờ.”
“Vậy ta có thể làm sao?” Nàng mở mắt ra, “Hoàng hậu nương nương
của các ngươi coi như đã giải vây thay ta, ta không thể làm ầm ỹ đến cùng.
Lão tử cũng biết Cung Ánh Tuyền tốt, lão tử cũng rất thích suối nước nóng,
đáng tiếc Lão thái thái kia không ngừng làm phiền, ta còn có thể ở được chỗ
tốt đấy nữa sao?”
“Ai!” Xuân Hỉ vừa than thở một tiếng, Vệ Lai giận đến mức muốn bóp
nàng: “Cô nương nói cũng phải, chỉ mong Hoàng hậu nương nương có thể
giúp một tay, cho dù là đưa nhiều thêm một giường chăn đệm đến cũng tốt.”