ÁI PHI TRẪM LÀ ĐẶC CÔNG - Trang 45

Rốt cuộc mọi người nghe theo lời bà ta toàn bộ lui hết về phía sau, Vệ

Lai hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị phóng người lên ngựa nhưng đột nhiên
nghĩ tới điều gì, vì vậy nghiêng đầu nhìn lão bà nọ hỏi: “Vừa rồi các ngươi
gọi ta là gì? Lam cái gì?”

Lão thái thái bị dọa sợ tới mức toàn thân đã run lẩy bẩy, giờ phút này

còn có thể đứng được là vì toàn bộ cơ thể đều được Vệ Lai dìu đỡ.

Nghe nàng hỏi thế, cũng không kịp suy nghĩ lời nàng nói có phải rất kỳ

quái hay không, bà ta chỉ máy móc trả lời:

“Ánh Nhi! Lam Ánh Nhi!”

“Lam Ánh Nhi?” Vệ Lai hơi ngẩng đầu lên, “Ừ, cũng rất dễ nghe. Được

rồi!” Hai cánh tay buông ra, lão bà lập tức từ trong khuỷu tay nàng vuột ngã
xuống đất: “Hy vọng bọn họ đến đón bà trở về, đừng trách ta không kính
già yêu trẻ, nói đúng hơn là các người không nên dùng phương pháp tàn
nhẫn này để đối phó với một mỹ nữ như ta!”

Vừa dứt lời, Vệ Lai nhanh nhẹn xoay người nhảy lên ngựa.

Đợi khi lão bà phản ứng lại thì người đã sớm mất hút trong gió bụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.