ÁI PHI TUYỆT SẮC CỦA THẦN BÍ VƯƠNG GIA - Trang 127

"Không." Đôi môi mỏng của Tịch Nhan hé mở, thản nhiên phun ra một

chữ, lại cười nói, "Bởi vì chỉ là chuyện tầm phào, cho

nên ta không muốn, không có gì đáng để nói ."

"Nhan Nhan......" Tử Ngạn nhìn nàng, trong lòng bất giác khẽ thở dài.

Tịch Nhan lập tức lấy một cái sáp trứng gà, nhét vào miệng hắn, không

cho hắn nói nữa. Tử Ngạn giật mình, cười đem trái cây ê ẩm ngọt ngào kia
ăn, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy chua chát.

Nàng cùng hắn ngồi nói từ chuyện này sang chuyện khác mãi cho đến ăn

xong túi trái cây mới đứng dậy: "Tốt lắm, ăn xong rồi. Tử Ngạn, huynh chỉ
đặc biệt đến đưa trái cây cho ta ăn sao?"

Tử Ngạn há mồm, do dự một lát, ánh mắt dần dần trở nên ưu thương,

cuối cùng vẫn là gật gật đầu: "Uhm"

Một thiếu niên tinh thuần ưu thương, luôn làm cho người ta đau lòng.

Tịch Nhan trong lòng thầm thở dài: "Tử Ngạn, nếu có

thời gian, ta sẽ đi thăm huynh thường xuyên."

Nghe vậy, trên mặt Tử Ngạn nhất thời tràn ra nụ cười trong suốt, làm nổi

bật sự cô đơn cùng ưu thương trong mắt, hết sức động lòng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.