ÁI PHI TUYỆT SẮC CỦA THẦN BÍ VƯƠNG GIA - Trang 1374

Hoàng Phủ Thanh Vũ đang dưỡng bệnh ở nơi đó.

Dọc theo đường đi, Tịch Nhan luôn chê xe ngựa được chậm, hận không

thể chạy nhanh đến tại hoa, còn Thập Nhất lại lo lắng cho thân thể của nàng
nên luôn dặn dò xa phu đi chậm một chút.

Tốc độ lúc nhanh lúc chậm như vậy đối với Tịch Nhan mà nói quả thật

là một sự tra tấn, cũng may Thập Nhất biết nàng sốt ruột, nên tận lực lựa
chọn đường ngắn nhất từ Tây Càng đến trại hoa, cho nên chỉ mất một tháng
là đến nơi!

Ngày đến được trại hoa, thân thể vốn mỏi mệt không chịu nổi của Tịch

Nhan rốt cuộc khôi phục lại tinh lực, nắm chặt tay Bất Ly, e sợ mình sẽ
nghe được tin tức gì xấu. Bàn tay của Bất Ly bị nàng nắm phát đau, nhịn
không được "Ôi" một tiếng: "Mẫu thân, đau."

Tịch Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội buông nữ nhi ra, lại

ôm cô bé vào trong lòng, nhịn không được nhắm mắt lại trong lòng không
ngừng âm thầm niệm Phật.

Vào hoa thành, Thập Nhất liền tự mình đánh xe ngựa hướng về sơn

trang Hoàng Phủ Thanh Vũ đang dưỡng bệnh.

Vừa xuống xe ngựa, Tịch Nhan liền gấp đến độ nhìn chung quanh, Thập

Nhất thấy thế, vội bế Bất Ly lên, nói: "Thất tẩu, tẩu đi theo đệ."

Hắn dẫn Tịch Nhan đi một đường đến hậu viện yên tĩnh, Tịch Nhan rất

lo lắng, đi nhanh như bay, vài lần thiếu chút nữa vượt qua Thập Nhất, Thập
Nhất nhìn thấy mà khiếp hãi: "Thất tẩu, tẩu chậm một chút."

Tịch Nhan làm sao chậm được chứ, mãi cho đến khi vào vào một hoa

viên, theo hành lang gấp khúc, đến một thư phòng có cửa sổ đang đóng
chặt, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền ra hai tiếng ho khan, lúc này
nàng mới dừng chân lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.