ÁI PHI TUYỆT SẮC CỦA THẦN BÍ VƯƠNG GIA - Trang 1393

Không thể khắc chế nội tâm dâng trào, nhưng cũng không muốn quấy

rầy giấc ngủ của hắn. Tịch Nhan lặng yên ngồi dậy mang giầy, rời phòng
không một tiếng động.

Ngoài phòng, bầu trời vừa cao vừa xanh, vạn dặm không một gợn mây,

ánh mặt trời đứng bóng. Tịch Nhan đứng trên góc hành lang một lúc lâu,
liền đi xuống bậc thang, chậm rãi ngồi xuống, đón ánh mặt trời, lẳng lặng
hồi tưởng ký ức bị mất đi của nàng và hắn trước đây.

Lúc Thập Nhất trong bộ áo giáp từ xa đi tới chuẩn bị trở về quân doanh

bỗng trông thấy nàng cô đơn chiếc bóng ngồi một chỗ, lúc khóc, lúc cười,
bộ dáng mất hồn mất vía. Thập Nhất nao nao, lập tức tiến đến trước mặt
nàng, thấp giọng hô một tiếng: "Thất tẩu?"

Tịch Nhan giật mình ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn đã đứng ở trước

mặt mình. Trước đây nàng rất tín nhiệm nam tử trẻ tuổi này, nay còn mang
thêm lòng cảm kích đối với sự chu toàn cẩn thận của hắn, nàng chậm rãi
đứng lên. Hốc mắt Tịch Nhan vẫn còn hồng, đột nhiên nở nụ cười: "Thập
Nhất, cám ơn đệ."

Nụ cười của nàng bao hàm rất nhiều ý tứ hàm xúc. Thập Nhất có chút

kinh ngạc, nhưng sau một lát, lại như đột nhiên hiểu được điều gì: "Thất
tẩu, tẩu --"

Tịch Nhan chậm rãi đưa tay đưa lên môi, hướng hắn làm động tác chớ

có lên tiếng, chống thân mình đứng lên, chỉ chỉ đầu mình mà cười với hắn.

Quả nhiên! Trong lòng Thập Nhất đột nhiên nhảy dựng, cũng cười lên,

sau một lát, hắn lại thối lui từng bước, vén áo giáp lên, hướng Tịch Nhan
làm một đại lễ.

Tịch Nhan bỗng dưng nóng nảy: "Đệ làm cái gì vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.