Một nửa giang sơn Đại Sở! Hắn thật sự dâng một nửa giang sơn đến
cưới nàng! Tịch Nhan cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị, vừa muốn cười,
vừa muốn khóc, cuối cùng chỉ có thể vô lực che kín miệng mình, ngồi yên
bất động.
Nhưng Hoa Quân Bảo lại không ngừng bĩu môi, xua tay nói: "Không
nên không nên. Nhan Nhan của nhà ta từng gả đến Bắc Mạc một lần, nhưng
kết quả như thế nào? Bị người hại chết. Thật vất vả mới từ quỷ môn quan
trở về, trẫm làm sao có thể gả nàng đến nơi đó nữa, vạn nhất bị hại chết nữa
thì làm sao bây giờ?"
Sau tấm bình phong, Tịch Nhan đã phục hồi tinh thần lại, tức giận đến
cơ hồ muốn nhảy dựng lên, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bước nhanh
ra kỏi tấm bình phong, nắm lấy cổ áo Hoa Quân Bảo: "Huynh còn muốn thế
nào nữa? Huynh muốn một nửa giang sơn chàng cũng đã cho huynh, ai
thèm huynh lo lắng sự sống chết của ta chứ?"
Trong điện, Thập Nhất nhìn thấy nàng đột nhiên xuất hiện, giống như từ
sớm đã phát hiện ra, hiểu ý cười, gọi một tiếng: "Thất tẩu."
Hoa Quân Bảo vừa đánh vừa gỡ bàn tay nàng: "Quả nhiên là nữ sinh
ngoại tộc, hay cho con nha đầu Tịch Nhan như muội, nay vì một người
ngoài mà dám đến giáo huấn ta sao? Hôm nay ta sẽ không cho muội gả,
xem muội làm như thế nào?"
"Ta càng muốn gả, chết cũng muốn gả!" Tịch Nhan cũng không chút yếu
thế, giơ cằm lên thị uy.
"Xấu hổ, thật không biết xấu hổ." Hoa Quân Bảo hừ lạnh nói, "Một nữ
tử mà lại nói ra những lời như thế, muội không sợ Thập Nhất Vương gia
chê cười muội sao?"
"Thập Nhất là người một nhà, ta sợ cái gì chứ?" Tịch Nhan cũng hừ lạnh
một tiếng, "Dù sao hôm nay huynh đồng ý ta cũng gả, không đồng ý ta cũng