ÁI QUẢ TÌNH HOA - Trang 12

Viên cảnh sát cười nói:
- Không, chẳng có gì nghiêm trọng cả.
- Chẳng có chuyện gì sao lại cản trở cô ấy?
- À, bởi vì trong mệnh lệnh nói, cô ấy là người bệnh, cô ta lén lấy xe chạy
đi, người nhà sợ cô gây ra tai nạn.
- Đại khái màu sắc chiếc xe đó cũng tương tợ xe chúng tôi?
- Đúng rồi, theo lệnh cấp trên cho biết, cô ta cũng chạy về hướng này nữa.
- Được rồi, nếu chúng tôi gặp sẽ giúp cho các ông. Ông có ghi số hiệu xe
đó không?
Viên cảnh sát lắc đầu nói:
- Lệnh không nói rõ, chỉ nói chiếc xe đó là của ông Giám Đốc Kiến Thành
Hóa Công Xưởng.
Nghe đến đây Phú càng chú ý hơn, hỏi:
- Ông chủ hãng đó họ Hùng phải không ông?
- Phải rồi, cô gái chạy xe cũng chính là con của ông. Vì thế, ông ta rất lo
lắng, đến nhờ cuộc trưởng của chúng tôi tìm giúp, đồng thời cũng nhờ nhà
phát thanh loan báo giúp tìm con ông.
Hoàng Thiên Phú tỏ vẻ cao hứng nói:
- Ạ, thật ai cũng khéo sắp, chúng ta ngày nay chắc chắn gặp nhiều chuyện
phiền phức.
Viên cảnh sát vừa cười vừa quơ quơ tay nói:
- Hy vọng chúng tôi tìm sớm chừng nào càng hay chừng nấy.
Lê Dịch Phi không chú ý đến chuyện đó nữa, chàng lái xe thẳng lên núi,
chàng tỏ ra nhuần nhã đường đi, cũng như kỹ thuật lái xe điêu luyện của
mình mà từ từ chạy lên.
Đồng bằng Sĩ Lâm lần lần mất hút đằng sau. Nhìn con lộ trước mắt không
khác một sợi chỉ đen ngòng nghèo, nhiều xe đang trên đường lên núi chẳng
khác loài kiến đang bò lên lúc nhúc. Những đoàn thuyền trên sông, cũng
như xóm nhà hai bên bờ đều khuất dần trong mưa bụi mịt mùng.
Trước cảnh sắc này, khiến cho Lê Dịch Phi nhớ ra một câu thi trong bài thơ
của ai mà chàng quên tác giả "Võ trung xuân thọ vạn nhơn gia" (Cây mùa
xuân và xóm nhà đều mất trong những trận mưa phùn). Hoàng Thiên Phú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.