- Cô không nên xem sách nhiều.
- Thưa y sĩ, tôi không xem sách thì không thể được, không xem nhiều cũng
phải xem ít.
- Cũng được, nhưng cô nên hạn chế một chút, xem nhiều quá sẽ sớm hư đôi
mắt. Cần nên nghỉ nhiều thì hay hơn.
Nói xong, Phú bước ra phòng bịnh, nói khẽ:
- Vừa rồi cô có tiếp xúc với bịnh nhân đó phải không?
- Nhìn thấy rồi, tôi rất chú ý trên tay của cô ta cầm quyển sách Anh văn.
- Cô Vương đó là một sinh viên tốt nghiệp đại học, đã từng đi du học Mỹ
quốc. Nàng học triết, sang Mỹ lại đổi qua môn Thần học. Cô ấy ở đây gần
hai năm, chưa biết rõ cô ấy đau bịnh gì, người ta đưa cô về thì gia đình đưa
vào đây.
- Lâu quá vậy?
- Đã gần hai năm rồi.
- Trông hình dáng cô ấy như người mạnh.
- Cô mang bịnh không rời quyển sách, ngoài đọc sách ra cô không biết sinh
hoạt gì khác hơn.
- Nếu không cho cô đọc sách thì sao?
- Cô ấy khóc la làm rùm lên. Lắm khi xé quần xé áo, đập phá đồ đạc nữa.
- Ban đêm thì sao?
- Hơn năm qua bịnh cô ấy thấy đỡ nhiều, ban đêm không còn làm ồn nữa,
cũng như cô đã biết giữ trật tự của đoàn thể. Lúc đầu để cô ở phòng riêng
mà điều trị, sau này mới dời về đây.
Tố Tố buông tiếng thở dài. Bỗng nghe Phú và người bịnh chào hỏi nhau,
dường như chàng và bịnh nhân quen biết.
Chàng từ trong một phòng bịnh bước ra, hướng vào Tố Tố nói:
- Vừa rồi tôi gặp một cô bịnh nhân, cô đang mắc phải chứng bịnh mộng
tưởng, cô đó là một người thuộc trong gia đình quý phái, cô mang bịnh
mộng tưởng là muốn mình sẽ trở thành minh tinh, sau khi xin gia nhập vào
mấy công ty điện ảnh, cô ta thất bại bèn sinh bịnh, suốt ngày ca hát diễn
kịch luôn luôn tại nhà, cô thực hiện những động tác như các cô đào điện
ảnh.