ÁI QUẢ TÌNH HOA - Trang 144

mình tôi lẻ loi đi chậm rãi giữa cánh đồng hoang dã, không gặp được người
thứ hai nào, tôi quá lo sợ nên khóc sướt mướt, khi tỉnh lại tôi rất sợ mình
phải sống cô độc, và từ đó tôi sợ đêm tối.
- Đó là triệu chứng thần kinh của cô quá suy nhược, cô đừng suy nghĩ gì là
tốt hơn, nhất là trước khi đi ngủ, cô nên để lòng bình thản.
Nàng vẫn lắc đầu cãi lại:
- Hổng phải đâu, tôi sợ đêm tối từ thuở bé, bởi thế, chưa khi nào tôi ngủ
một mình trong phòng tối không đèn.
- Rất tiếc cô chẳng có chị em gái, nếu cô có một chị em gái thì không bao
giờ cô có cảm giác cô độc và tịch mịch.
- Tôi không nghĩ đến vấn đề đó. Có lẽ tôi không thích có chị em gái, trước
đây có cô em bạn dì đến ở cùng tôi, làm cho tôi càng khó ngủ hơn nữa là
khác.
- Đó là vấn đề thói quen, chắc là cô sống một mình đã quen rồi.
Tố Tố ngừng chèo để cho thuyền nổi bềnh bồng trên mặt nước phẳng lặng.
Nàng nhìn thẳng vào mặt Phi:
- Từ trước em chưa nghe anh nói về anh, hôm nay em muốn nghe anh tự
thuật về anh một chút coi nào.
Nghe nàng hỏi, Phi sững sờ giây lát, chàng gượng cười:
- Tôi hả? Dĩ vãng của tôi khó nghe lắm.
Nàng lắc lia đôi vai nói:
- Hổng chịu đâu, em muốn nghe mà! Bởi em chưa bao giờ được biết thân
thế của anh mà.
- Cô không nghe bác Hùng nói lại sao?
- Từ ngày anh về đây, em chỉ nghe nói sơ qua chút ít thôi.
- Đó không phải là chút ít, mà là sự thật rất đầy đủ về cuộc đời của tôi.
Nàng vẫn lắc đầu tỏ vẻ không bằng lòng.
- Thân thế của tôi đơn giản lắm, tôi đã mất mẹ cha từ thuở bé. Nhờ bà ngoại
nuôi dưỡng đến lớn cho vào trường học. Thật là bất hạnh, khi mới thi vào
đại học, ngoại tôi từ trần. Bà còn dành dụm cho tôi một số tiền, nhưng tôi
không thể chịu nổi những lời khinh bỉ, đùa cợt của các anh em cô cậu, bạn
dì, nên không nhận số tiền của ngoại để lại, tự mình vừa làm vừa học cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.