- Hàn Huyên chuyện gì? – Trầm Hàn Sanh kinh ngạc.
- Nhìn cô có vẻ như... Có vẻ như luôn có tâm sự. Tôi nghe Hà Na nói, ở
nơi này co không có bạn bè... Ừm, không có bạn bè gì cả, chỉ có Tiểu
Phương...” Diệp Tòng Y nhíu mi lại, cẩn thận nói từng từ: “Nếu cô không
ngại nói ra, tôi sẽ tình nguyện làm một thính giả tốt.”
Trầm Hàn Sanh sửng sốt, một lát sau mới chậm rãi nói: “Tôi không có
tâm sự gì cả.”
- Tôi biết chúng ta cũng không thân quen gì, chúng ta... Thậm chí chỉ
gặp mặt vài lần. – Thần sắc Diệp Tòng Y có vài phần mất tự nhiên, tay lược
lược mái tóc, có chút khó khăn nói: “Nhưng mà... Nhưng nếu có gì đó tôi
có thể chia sẻ với cô...”
- Cám ơn. – Trầm Hàn Sanh rất nhanh đánh gãy lời cô, đứng dậy cười
nói: “Tôi không cần giúp đỡ gì cả, buổi tối cũng không thể cùng cô nói
chuyện phiếm, tôi phải đi rồi.”
- Đi? Đi đâu? – Hai mắt Diệp Tòng Y bỗng mở to.
- Đúng vậy, kinh chiều tôi không làm, buổi tối muốn đi miếu cùng sư
phụ tụng kinh.
Diệp Tòng Y ngây người: “Nhưng đã trễ thế này, cô...”
- Miếu lớn cách đây rất gần.
- Cả buổi tối cô sẽ đều ở chỗ khác sao? – Diệp Tòng Y nhìn nhìn cảnh
vật tối như mực ngoài cửa sổ, đột nhiên có chút kinh hoàng.
- Tiểu Phương và Hà Na ở ngay cách vách, không cần sợ. – Tay Trầm
Hàn Sanh giữ chặt nắm cửa, lại quay đầu, trong giọng mang theo một tia
xin lỗi: “Tôi phải đi đây, tôi tới đây với mục đích này.”