ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 125

không nhớ rõ tôi có những người bạn thế nào, cũng không biết cuộc sống
của mình là dạng gì, không nhớ đã xảy ra chuyện gì... Sau khi tỉnh lại ở
bệnh viện, người khắc sâu nhất trong trí nhớ tôi, trừ ba mẹ ra, chính là
chồng tôi.” Nói tới đây, cô bổ sung thêm một câu: “Chúng tôi là thanh mai
trúc mã.”

Trầm Hàn Sanh răng cắn chặt môi dưới, lẳng lặng nhìn cô không nháy

mắt, như thật sự đang lắng nghe.

Diệp Tòng Y tiếp tục nói: “Rất đau xót là, trừ lần đó ra, tôi cũng không

nhớ nổi người nào đối với mình có ý nghĩa đặc biệt, phần còn lại trong trí
nhớ của tôi không có, cũng không biết trong phần trí nhớ tôi đã mất đi có
hay không. Cũng bởi vì vậy, việc hiện tại có gia đình, có con, tôi vẫn cảm
thấy thiếu khuyết điều gì đó.”

- Mất trí nhớ, cảm giác này rất kỳ quái, cho nên tôi cũng không thích nói

với người khác chuyện này, vì dù là nói với ai khác, vẫn là đối với chính tôi
mà nói, đây đúng là chuyện phí công. Nhưng sáu năm kia phải là những
năm thắng đẹp nhất, chứ không phải là trống không, ngay cả trong lòng
cũng giống như không phải cùng một khối. – Diệp Tòng Y ngẩng đầu lên:
“Tôi không biết vì sao lại nói với cô điều này, có lẽ vì cô là bác sĩ, cho nên
đương nhiên cảm thấy cô sẽ hiểu cảm thụ của tôi, có lẽ bởi vì... Vừa nhìn
thấy cô, liền có một cảm giác thân cận không hiểu được, cảm giác tin tưởng
không hiểu được, đến bây giờ tôi chưa từng có loại cảm giác này với một
người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.