Trịnh Duyệt Nhan trắng mắt liếc nàng một cái: “Khẳng định là biết.”
- Dựa vào đâu?
- E hèm. – Trịnh Duyệt Nhan hắng giọng một cái: “Tiểu Phương là một
nam nhân không khó nhìn ra, Hàn Sanh lại là một nữ nhân xinh đẹp, bọn họ
quan hệ thân thiết như vậy, lại thường tán dương đối phương, nếu không có
một tia nam nữ ái muội, chắc chắn là có nguyên nhân bất thường, cho nên,
Tiểu Phương tuyệt đối biết bí mật này của Hàn Sanh.”
Hà Na nghiêng đầu suy nghĩ, đồng ý: “Nói cũng đúng.”
- Hiện tại mày không cần phải dồn tâm trí vào quan hệ của hai người họ
nữa rồi.
- Tao vốn yên tâm, cử chỉ của hai người họ... Đều đứng đắn, không có lý
do gì phải lo lắng. – Hà Na suy nghĩ nửa ngày, dùng từ nào để hình dung,
sau đó đưa hai tay lên, nâng cằm nhìn Trịnh Duyệt Nhan: “Nhưng bác sĩ bị
trêu chọc, nổi giận đi rồi, làm sao bây giờ?”
- Chị ấy phải tức giận chứ.
- Hả?
Trịnh Duyệt Nhan tao nhã uống hết rượu trong ly, rồi chậm rãi nói: “Chị
ấy nếu không tức giận, sao tao có cớ tới nhà xin lỗi.”
- Mày thật sự vì chị ấy... Mà vắt óc tìm kế. – Hà Na ngẩn ngơ, bỗng
nhiên nghiêm mặt nói: “Duyệt Nhan, lần này mày có nghiêm túc không?”
Trịnh Duyệt Nhan hỏi: “Mày nói nghiêm túc, là chỉ cái gì?”
Hà Na cảm thấy nàng biết rõ còn cố hỏi, ném cho nàng ánh mắt xem
thường: “Chỉ mày có thật hay không thích Hàn Sanh, muốn cùng chị ấy yêu