ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 142

Nhan nhìn chằm chằm nàng, giơ giơ lông mi: “Người bên cạnh tao, không
phải làm chính trị thì là thương nhân, có bao nhiêu người không khôn lỏi
như ác quỷ? Chị ấy ngốc, những cũng không phải ngốc, chị ấy là đầu gỗ,
cũng là gỗ tốt chứ không phải gỗ mục, chị ấy trong thế giới của tao quý giá
như gấu trúc, tao vì cái gì không thích chị ấy?”

Nói xong, nàng cầm áo khoác, đứng dậy, nghễnh đầu từ trên cao nhìn

xuống dáng vẻ của Hà Na: “Đúng, tao không xác nhận được hiện tại có bao
nhiêu nghiêm túc, nhưng ta cũng xác định mình không chỉ đơn giản là vì
vui đùa. Tao từng có ý niệm muốn ôm khư khư chị ấy trong đầu, nhưng tao
cũng rõ ràng tao có chút động tâm với chị ấy, tao đối với một người động
tâm rất khó, tao muốn bắt lấy cảm giác này không được sao? Khi lần đầu
tiên mày gặp Tiểu Phương, mày có thể xác định được muốn cùng anh ta yêu
đương nghiêm túc, cũng là giống mày trước kia, có chút hứng thú, muốn
tìm bừa một người có duyên để giết thời gian thì sao?”

Hà Na đứng lên theo, cứng họng nhìn nàng, bị nàng bắn như pháo đại

liên nói không nên lời, nhưng sắc mặt của Trịnh đại tiểu thư thay đổi trong
nháy mắt, vài giây ngắn ngủi khôi phục bình tĩnh, nàng đem mái tóc rong
biển vung về phía sau, mây đạm phong khinh nói: “Được rồi, không quấy
rầy thời gian của hai người, tao đi trước.”

- Duyệt Nhan... – Hà Na nhìn không được ở phía sau kêu lên một tiếng.

Trịnh Duyệt Nhan cũng không quay đầu, tay vẫy vẫy hai cái, bóng dáng

đẹp mê người chỉ chốc lát biến mất ở xa xa.

Ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng như dải ngân hà, chiếu sáng toàn bộ bầu

trời thành phố.

Trầm Hàn Sanh sảng khoái thay chiếc quần thể thao cotton cùng với

chiếc áo thun, chân trần đứng bên cửa sổ, mê man nhìn cảnh đêm bên
ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.