đuổi cô ấy, trong khoảng thời gian ngắn tìm một bảo mẫu tốt rất khó.”
Tào Vân Tuấn phát ra âm thanh khinh thường: “Hờ! Tìm bảo mẫu khó?
Đi ra ngoài đường vớt được cả đống to! Chỉ cần có nhiều tiền, người dạng
gì mà không tìm được!”
- Tóm lại là em không đồng ý! Chồng cô ấy một mình không nuôi nổi cả
gia đình cô ấy, chúng ta không thể chỉ vì việc này liền đem người ta sa thải!
Tào Vân Tuấn bất đắc dĩ nhìn cô một cái, xoay người đi chỗ khác:
“Tòng Y, em quá tốt bụng, quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa.”
Nói xong đẩy cửa phòng ngủ ra ngoài.
Tào Ấu Tuyết ngồi trên sô pha trong phòng khách, đùa nghịch cùng búp
bê đồ chơi của mình, cô bé nhìn vẻ mặt phúc hậu của bảo mẫu A Lan,
khanh khách cười: “Dì ơi, lúc dì không có ở nhà, con cho gấu bự của dì nhỏ
mua và heo con của mẹ mua đánh nhau đó.” Một tay cố hết sức ôm lấy con
gấu màu nâu, một tay cầm chú heo nhỏ hồng, đặt ở hai phía, cho chúng đối
mặt với nhau: “Dì đoán xem, cuối cùng ai thắng?”
A Lan nghĩ nghĩ, cười nói: “Dì đoán là gấu bự thắng.”
Tào Ấu Tuyết nghiêng đầu đắc ý nói: “Dì đoán sai rồi, heo con thắng.”
A Lan nén cười, giả bộ làm dáng bộ kinh ngạc: “Ái chà? Dì đoán sai rồi
sao? Nhưng mà gấu bự so với heo con lớn hơn nhiều mà, sao lại không
thắng được?”
Tào Ấu Tuyết nhìn chú gấu lớn, khổ người so với bản thân cũng không
khác là mấy, lại nhìn khổ người chú heo con chỉ bằng một nửa nó, tựa hồ
cũng hiểu là không thể nói như vậy được, không khỏi có chút ngượng
ngùng, suy nghĩ nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Bởi vì heo con là mẹ mua.”