ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 232

nữ vương cao cao tại thượng, còn có thể là chú cừu nhỏ ôn nhu nghe lời.”

* Phong tình vạn chủng: Vạn loại lẳng lơ.

Trầm Hàn Sanh nhịn không được khóe miệng hơi hơi giơ lên, cũng

không nói gì, tay lại rót cho mình một ly nước. Trịnh Duyệt Nhan nói:
“Nhưng em đang gọi điện thoại cho chị trong phòng làm việc.”

Trầm Hàn Sanh vừa uống nước vừa nói: “Tôi không nhìn dãy số. Em có

chuyện gì lại đến sớm như vậy?”

- Tối hôm qua em ở công ty học đông học tây đến tận khuya, đơn giản là

không về. Chị thì sao? Muốn trực cũng không phải sớm vậy chứ, thật đúng
là chuyên nghiệp mà, đáng tiếc tuy đến muộn thì bị trừ lương nhưng đến
sớm cũng không được thưởng đồng nào.

- Tôi có thói quen chạy bộ sáng sớm, mới từ bên ngoài trở về, chút nữa

mới đến bệnh viện.

Trịnh Duyệt Nhan châm biếm nói: “Chạy bộ sáng sớm? Vì thân thể thế

kia nên rèn luyện sao?”

Trầm Hàn Sanh nói: “Tôi nhìn đúng là gầy, nhưng nếu đánh nhau, trong

ba tiếng đếm tôi đã có thể gạt ngã em.”

- Xin lỗi à, bản đại tiểu thư là người văn minh, không đi đánh nhau. Bác

sĩ Trầm, buổi tối có rảnh không ạ?

- Để làm chi? Mời tôi ăn cơm?

- Không phải, cho chị một cơ hội mời em ăn cơm.

Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, sau đó nói: “Cho tôi lý do.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.