ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 230

Ánh mắt Diệp Tòng Y ngơ ngác vách tường tuyết trắng nhìn phía trước,

đưa tay xoa trán, tốc độ nói rốt cục cũng khôi phục bình thường: “Mẹ, thực
xin lỗi, con gần nhất... Cảm xúc có chút bất thường.”

Vương Viễn Trân yêu thương nói: “Là công việc quá mệt mỏi chăng,

con luôn đi công tác, mẹ thực lo lắng thân thể của con.”

- Vâng, có thể là vậy.

- Đã khuya, con nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ rõ chuyện mẹ nói với con.

- Vâng, mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.

Diệp Tòng Y vừa muốn treo điện thoại, bên kia mẹ lại truyền đến thanh

âm: “Tòng Y!”

- Mẹ, còn có chuyện gì?”

Vương Viễn Trân trầm mặc sau một lúc lâu, ôn hòa nói: “Mẹ và ba con

rất nhớ Tuyết nhi, nhưng mà hai con công việc bận như vậy, cuối tuần lại
rất ngắn, bay tới bay lui rất vất vả, cũng đừng trở lại, nhé? Vẫn là mẹ và ba
con đến thăm mấy đứa, thuận tiện hội tụ với dì dượng một chút.”

- Vâng, vậy được rồi.

Treo điện thoại, cảm giác lo âu phiền muộn trong lòng cũng không giảm

chút nào, Diệp Tòng Y nằm trên giường, ngón tay trắng nõn chạm vào di
động, danh bạ điện thoại hiện lên trước mắt, sau đó ánh mắt dừng lại ở hai
chữ ‘Hàn Sanh’, cũng không dời đi, nhưng ngón tay chuyển động vài cái,
lại không có dũng khí nhấn gọi dãy số đó, đưa ĐTDĐ đặt vào lồng ngực,
thật lâu sau, cô rốt cục cũng đưa tay tắt đèn, nháy mắt căn phòng sa vào một
mảng tối đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.