ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 228

thể hòa thuận hạnh phúc, mẹ có chết cũng nhắm mắt.” Nói tới đây, giọng bà
nhịn không được nghẹn ngào.

Ngực Diệp Tòng Y giống bị cái gì ngăn chặn, lại nói: “Mẹ, thực xin lỗi,

mẹ... Mẹ không cần phải nói như vậy...” Nói tới đây, ánh mắt cô đều đỏ, rốt
cuộc tiếp tục không được nữa, Vương Viễn Trân đã ở bên kia nhẹ nhàng
vang lên âm mũi, hai người trong khoảng thời gian ngắn đều không nói
chuyện.

Thật lâu sau, Diệp Tòng Y nhắm mắt, nhẹ giọng nói một câu: “Mẹ,

con... Con muốn hỏi mẹ một chuyện.”

Vương Viễn Trân xoa xoa lệ khóe mắt: “Chuyện gì?”

Diệp Tòng Y do dự một chút, gian nan nói: “Mẹ, năm con mất trí nhớ,

con... Với mẹ và ba có xảy ra chuyện gì sao?”

Vương Viễn Trân nghe nói như thế, lập tức cảnh giác, theo bản năng

hỏi: “Xảy ra cái gì?”

- Có xảy ra... Chuyện gì không thoải mái không?”

Trong lòng Vương Viễn Trân một trận bối rối, tự trấn định: “Không có,

sao con lại hỏi vậy?”

Diệp Tòng Y thì thào nói: “Con... Con chỉ là cảm thấy chính mình...

Thực bất hiếu.” Chính nàng cũng không hiểu được vì cái gì, trong trí nhớ
của mình rõ ràng cùng cha mẹ quan hệ vô cùng thân thiết, nhưng... Nhưng
hiện tại trong lòng dường như lại luôn có một tầng ngăn cách, tựa hồ trước
kia bất hòa rất nhiều, trong nội tâm cô thậm chí cũng không thích ở cùng
cha mẹ mình.

- Đứa nhỏ lớn, hẳn sẽ không dính với cha mẹ giống trước kia, cho nên

ấy, mẹ càng hoài niệm khoảng thời gian mới vừa đây thôi, con quanh quẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.