ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 235

- Em trăm bận nghìn rộn đến ăn cơm với chị, chẳng lẽ chị không có cảm

giác vinh hạnh sao? – Trịnh Duyệt Nhan trừng mắt nhìn nàng một cái, hỏi:
“Nơi này cũng được chứ?”

- Ừ. Chỉ là cảm thấy mình ăn mặc có hơi lỗi thời. – Trầm Hàn Sanh nhìn

quanh bốn phía, cả nam lẫn nữ đều trang điểm tỉ mỉ, lại nhìn xem chiếc áo
thun trên người mình, có điểm tự giễu nói: “May là không có ai mời tôi ra
ngoài.”

Trịnh Duyệt Nhan mím môi cười, một bên tiếp nhận thực đơn từ bồi

bàn, một bên nói: “Chị không phải là người thích trưng diện.”

- Không có thời gian, cũng lười lại phí sức.

Trịnh Duyệt Nhan nói giỡn: “Ừm, dù sao chị cũng là người được trời

cao hậu đãi, không cần trang phục hoa diễm, cũng có thể thu hút ánh nhìn
của mọi người đến mình.”

Trầm Hàn Sanh không biết trả lời như thế nào, cúi đầu uống nước.

- Cơ mà, em lại thích bộ dạng của chị như vậy, sạch sẽ, vô cùng đơn

giản, nhưng làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái. – Nói tới đây, Trịnh
Duyệt Nhan giương mắt nhìn nhìn nàng, khóe miệng gợi lên một chút ý
cười nghiền ngẫm: “Thế nào? Chẳng lẽ trừ em ra, chưa từng có người nào
tâng bốc chị như vậy sao?”

- Giống em trực tiếp tâng bốc như vậy thật đúng là không có. – Trầm

Hàn Sanh thành thành thật thật nói.

Con ngươi Trịnh Duyệt Nhan lưu chuyển, hơi hơi điều chỉnh tư thế ngồi

một chút, trong giọng nói dẫn theo một chút nghịch ngợm: “Thử thẳng thắn
tiếp nhận lời ca ngợi chân thành của người khác, chị cũng sẽ học được cách
ca ngợi người khác như thế nào, hai điều này rất trọng yếu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.