Nhân viên hầu rượu kia cười nói: “Tiểu thư, tôi biết cô, cô là bạn của
anh Phương, anh Phương vừa rồi dặn dò, nói không thể lại cho cô rượu, xin
lỗi...”
Lời còn chưa nói xong, một thanh âm lạnh lùng liền bay vào tai: “Buồn
cười, không thể cho rượu? Không thể cho rượu các người mở quán bar làm
gì! Sớm đóng cửa đi cho tôi!” Nhân viên hầu rượu nghiêng đầu nhìn, thấy
một nam thanh niên tây trang giày da từ bên kia chậm rãi đi tới, đi đến bên
người Diệp Tòng Y, nghiêng người dựa vào quầy bar, ánh mắt cẩn thận
đánh giá cô một chút, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười: “Vị mĩ nữ này, một
mình uống rượu không có ý nghĩa, tôi mời cô uống nhé, nói đi, cô muốn
uống rượu gì, chỉ cần cô nói, tôi thách cậu ta đủ to gan không lấy cho cô.”
Nhân viên hầu rượu thấy người tới khẩu khí quá lớn lối, không phải
thiện lương gì, nên không dám nói tiếp, ngay lúc đó thanh âm hùng hậu
trầm thấp của Tiểu Phương liền truyền tới: “Vị tiên sinh này, thật có lỗi, bạn
gái tôi tửu lượng không tốt, không thể uống nhiều, quý khách nếu muốn
uống rượu, tôi bồi.”
- Bạn gái? – Nam tử kia hiển nhiên là không tin, nhưng vị Bartender
trước mặt, gương mặt anh tuấn lộ ra cương nghị, dáng người lại cao lớn
cường tráng, đứng ở trước mặt khí thế ngang nhiên, hắn nhìn Tiểu Phương
trong chốc lát, nhún vai: “Được rồi, chiếu cố tốt cho bạn gái.” Nói xong
bưng ly rượu tránh đi.
Diệp Tòng Y một tay cầm ly rượu, một tay chống đầu, giống như không
thấy chuyện gì quanh mình xảy ra, Tiểu Phương nhẹ nhàng thở ra, lại nhíu
chặt mày, hắn đến bên tai cô nói: “Đem di động đưa tôi, tôi gọi điện thoại
cho tiên sinh đưa em trở về.”
- Tiên sinh? – Diệp Tòng Y hơi hơi nhíu mày, một hồi lâu mới nói: “Anh
ta mấy ngày nay xuất ngoại.”