ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 262

Diệp Tòng Y rũ lông mi, ngoan ngoãn từ ghế cao nhảy xuống, tất nhiên

đứng thẳng cũng không xong, Trầm Hàn Sanh vội vàng ôm cổ cô, Tiểu
Phương giương miệng, kinh ngạc nhìn hành động Diệp Tòng Y, một hồi lâu
mới nhớ ra mở miệng nói: “Tôi đưa hai người lên xe.”

Trầm Hàn Sanh lắc đầu: “Tôi có thể làm được, anh cứ lo cho nơi này

đi.”

Trên đường nàng nửa ôm nửa giúp đỡ Diệp Tòng Y đi về phía trước,

vừa đi xuống lầu, Diệp Tòng Y bỗng nhiên dừng cước bộ, Trầm Hàn Sanh
kỳ quái nghiêng đầu: “Làm sao vậy?”

Diệp Tòng Y nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt bỗng nhiên lóe lên

lệ quang: “Hàn Sanh, lần trước... Lần trước thực xin lỗi.” Thanh âm của cô
bị âm nhạc che giấu đi, cơ hồ không nghe thấy.

Yết hầu Trầm Hàn Sanh căng lên, lập tức nói không ra lời, một hồi lâu,

dời ánh mắt, không lưu loát nói: “Không, nói thực xin lỗi... Là tôi mới
phải.”

- Hàn Sanh. – Thanh âm Diệp Tòng Y có chút bức thiết, thân mình lay

động một chút, vươn tay xoa hai má nàng, Trầm Hàn Sanh dường như tránh
né, nghiêng mặt qua một bên, nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “Chúng ta
đi thôi.”

Bên ngoài mưa rơi hung mãnh, cũng không có xu hướng dừng lại, đèn

đường chiếu rọi xuống, nơi nơi đều là một mảnh trắng xoá. Trầm Hàn Sanh
cùng Diệp Tòng Y đi đến chiếc ô tô màu trắng, không thể tránh được toàn
thân đầy nước mưa, trang phục trên người cơ hồ ướt đẫm.

Trầm Hàn Sanh rất nhanh đem cửa sau ô tô mở ra, cho Diệp Tòng Y

ngồi xuống, đang muốn đóng cửa xe, Diệp Tòng Y bỗng nhiên đưa tay để ở
cửa, nhanh chóng từ trên xe xuống, ôm cổ nàng: “Hàn Sanh, đừng đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.