ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 267

Trầm Hàn Sanh cả người như mệt lả, nhắm mắt dựa vào chỗ ngồi mềm

mại, thật lâu sau, nàng sửa sang lại quần áo hỗn độn trên người, đứng dậy
từ phía sau đi lên ghế lái phía trên, khởi động động cơ, ô tô rất nhanh liền
biến mất trong màn mưa.

Hạt mưa hung hăng nện trên tấm kính thủy tinh, tầm mắt mảnh mơ hồ,

cần quạt mưa đơn điệu lặp đi lặp lại động tác, phát ra tiếng vang có điểm
chói tai, mà di động bên cạnh lúc này lại an tĩnh.

Dọc theo đường đi không ai nói gì, Trầm Hàn Sanh tay cầm tay lái, nhìn

chằm chằm phía trước không nháy mắt, vẻ mặt vô cùng chuyên chú. Hai tay
Diệp Tòng Y ôm thân thể mình, ở phía sau cuộn người thành một đoàn,
dường như chịu thua rét lạnh, cô thậm chí không chú ý tới Trầm Hàn Sanh
đang đem xe hướng về nhà mình, cô hạ mí mắt, cả người thoạt nhìn vừa tái
nhợt vừa yếu đuối, giống như giờ phút này linh hồn đã bị hút ra khỏi thân
thể.

Xe đi được khoảng mười phút, một tiếng khóc nức nở từ phía sau truyền

đến, trong lòng Trầm Hàn Sanh căng thẳng, yết hầu khó chịu như bị cái gì
ngăn chặn, hàm răng tuyết trắng không tự chủ được cắn môi dưới, mãi đến
khi nơi đó truyền đến một trận đau nhức, nhưng rồi nàng vẫn không quay
đầu.

Mưa dần dần nhỏ đi, xe cũng bất giác dừng lại ở trước một tiểu khu xa

hoa. Trầm Hàn Sanh nhắm mắt, mở miệng nói: “Đến nhà cậu rồi, cậu có thể
lái xe vào chứ?”

Diệp Tòng Y chậm rãi từ khuỷu tay ngẩng đầu lên, cô thậm chí không

có tâm tư hoài nghi Trầm Hàn Sanh thế nào biết địa chỉ nhà cô, trầm mặc
một lát, cô nhẹ giọng hỏi: “Còn cậu?”

- Tôi đêm nay trực ban, còn phải chạy về bệnh viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.