Lại là một hồi trầm mặc, Trầm Hàn Sanh đành phải kiên quyết, thấp
giọng nói một câu: “Trở về ngâm nước ấm, ngủ một giấc thật ngon.” Nói
xong mở cửa xe, đi vào trong mưa.
Diệp Tòng Y nhìn nàng mơ hồ từ cửa kính xe đầy giọt mưa, không thấy
rõ lắm, cô do dự một hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay nhanh mở cửa xe, sốt ruột
xuống xe, liếc mắt nhìn một cái lại chỉ thấy những chiếc xe chạy ngang dọc,
làm sao còn bóng dáng Trầm Hàn Sanh.
Chậm rãi đem váy cởi ra, Diệp Tòng Y rõ ràng từ trong gương thấy da
thịt tuyết trắng tràn đầy vết hồng ngân nhạt, dấu vết nhắc nhở cô vừa rồi
cùng Trầm Hàn Sanh kịch liệt, hai tay cô ôm đầu, cố gắng ngăn mình suy
nghĩ đến tình cảnh vừa rồi xảy ra, nhấc chân bước vào bồn tắm lớn.
Bồn tắm lớn tràn ngập nước ấm, Diệp Tòng Y đem toàn thân vùi vào
trong nước, thân thể lạnh lẽo chết lặng dần dần sống lại, suy nghĩ lại càng
thêm hỗn loạn. Cô ngây người sau một lúc lâu, đưa tay với chiếc di động,
nhìn nhìn cuộc gọi đến, không ngoài dự đoán, là Tào Vân Tuấn gọi điện
thoại tới, Tào Vân Tuấn nằm mơ cũng không nghĩ đến lúc hắn vừa rồi gọi
điện thoại thì cô đang làm cái gì, ngay cả chính cô cũng không dám tin
tưởng mình sẽ làm ra chuyện như vậy, đó giống như không phải bản thân
cô, tuy nhiên, khát vọng đó mãnh liệt chân thật như vậy... Diệp Tòng Y
nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra một tia thống khổ, tiếng chuông điện thoại lại
vang lên, Diệp Tòng Y nhìn nhìn dãy số, hít vào một hơi thật sâu, thế này
mới nhấn nút trả lời: “A lô.”
- A lô, Tòng Y, em vừa mới làm gì thế?
- Tắm rửa thôi. – Trong mắt Diệp Tòng Y có một tia bối rối, giọng điệu
nghe lại có vẻ có vẻ bình tĩnh.
u