ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 273

Trầm Hàn Sanh nhẹ vỗ về lưng cô, trong mắt không khỏi trào ra nước

mắt.

- Trước khi biết cậu, tôi vẫn theo khuôn phép cũ, cho tới bây giờ tôi

chưa tùng... Đối với người khác như vậy, cậu khiến cho tôi làm chuyện
chính mình khinh thường. Hàn Sanh, cậu thế nào có thể cho tôi bắt gặp một
cái tôi như vậy... – Diệp Tòng Y khóc vô cùng thương tâm, trong thanh âm
tràn ngập bất lực.

- Thực xin lỗi, thực xin lỗi... – Tâm Trầm Hàn Sanh tan nát, chỉ có thể

áy náy thì thào nói, lặp lại ba chữ thực xin lỗi.

Đèn trong phòng tắt.

Diệp Tòng Y nằm trên giường, nghiêng người đưa lưng về phía Trầm

Hàn Sanh, nước mắt dần dần ngừng, Trầm Hàn Sanh cố ý cùng cô cách ra
một chút, một tay gối đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn một góc khuất trong bóng
tối, không biết nghĩ đến cái gì.

- Hàn Sanh... – Diệp Tòng Y bỗng nhiên nhẹ giọng kêu.

- Ừm?

- Tôi... – Cô muốn nói với nàng, cô thích nàng, hoặc không chỉ có thích,

cô còn muốn hỏi nàng, cảm giác nàng đối cô, nhưng lời nói đến bên miệng,
lại không thể thoát ra, thật lâu sau, cô sụt sùi: “Hàn Sanh, tôi không biết nên
làm cái gì bây giờ...”

Thanh âm của cô mang theo giọng mũi, nhỏ đến mức làm cho người ta

cơ hồ nghe không thấy, trong lòng Trầm Hàn Sanh nháy mắt tràn ngập ôn
nhu và thương tiếc, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Tòng Y, trách nhiệm
và sai lầm đều là của tôi, cậu không nên trách mình.”

- Không phải như vậy. – Thanh âm Diệp Tòng Y lại bắt đầu nghẹn ngào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.