ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 297

Trịnh Duyệt Nhan ngẩn ra: “Gì cơ?”

Trịnh phu nhân cầm lấy một cái dây chuyền kim cương tinh xảo, quan

sát thật lâu, tán thưởng nói: “Dây chuyền này không tệ lắm, kiểu dáng rất
mới mẻ độc đáo, hơn nữa còn có vẻ thanh lịch, Tòng Y nhất định sẽ thích,
Nhan Nhan, con cảm thấy thế nào?”

Cái dây chuyển ấy được bàn tay bà nâng lên, đèn treo thạch anh trên trần

chiếu xuống, ánh sáng lóe ra, rực rỡ chói mắt, Trang tiểu thư của cửa hàng
trang sức vội vàng nói: “Bà Trịnh thật sự là có mắt nhìn, dây chuyền này là
kiểu dáng độc nhất vô nhị, do trưởng phòng thiết kế của chúng tôi tỉ mỉ
thiết kế ra, chỉ duy nhất một cái.”

Trịnh Duyệt Nhan rốt cuộc nghe không nổi nữa, đứng dậy nói: “Mẹ, hai

người thong thả chọn, con lên lầu trước, chờ cơm tối chuẩn bị xong rồi con
xuống.”

- Ai, đứa nhỏ này, cơm sắp xong rồi, không lâu đâu, con quay lại cho

mẹ. — Trịnh phu nhân ở phía sau kêu lên, không còn cách nào khác, Trịnh
Duyệt Nhan thở dài, không tình nguyện quay lại.

Thức ăn không lâu sau liền được bưng lên bàn, Trang tiểu thư chờ bà

Trịnh chọn xong trang sức, cũng rất nhanh liền xin phép ra về. Trong phòng
ăn lớn như vậy mà chỉ có mẹ con hai người ăn tối, Trịnh phu nhân vài ngày
không gặp con gái, tâm tình vô cùng tốt, khẩu vị gia tăng không ít.

Nàng một bên ăn canh, một bên thần bí nói: “Con không biết đâu, ba ở

nhà khen con quá trời, nói con rất thông minh, học gì thấu đó, còn nói con
bình thường bộ dáng không đứng đắn, vậy mà chăm chỉ hẳn ra, làm cho
người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, không hổ là con gái ông ấy, bộ dáng
đắc ý đó, mẹ đã lâu chưa thấy.”

- Vâng. — Trịnh Duyệt Nhan chọt chọt thức ăn trong chén, không tập

trung đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.