ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 363

Đôi mắt Tào Vân Tuấn dần đen đi, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên

miệng liền sửa lại: “Tòng Y, nói cho anh biết, em làm sao vậy? Hay là anh...
Không đủ ôn nhu sao?”

Hắn cố hết sức giữ giọng điệu ôn hòa, lại làm tăng thêm gánh nặng trong

lòng Diệp Tòng Y, khiến trên ngực cô như bị một thứ gì đó vô cùng nặng nề
đè lên, gần như thở không ra hơi. Cô nắm chặt chăn, sau một lúc lâu mới cố
hết sức lắc đầu, sau đó nâng con ngươi mông lung lên, nghẹn ngào nói:
“Vân Tuấn, đừng hỏi em, em không biết, em không biết mình làm sao
nữa...”

- Tòng Y, đừng khóc... – Cảm xúc phức tạp trong mắt Tào Vân Tuấn dần

dần biến mất, tay dừng ở không trung một chút, sau đó lau đi nước mắt nơi
khóe mắt cô, bên miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên, giọng điệu cũng
hết sức sủng nịch: “Có thể là em gần đây quá mệt mỏi, hoặc là, lần trước
anh tạo thành bóng ma cho em, không sao cả, anh sẽ chờ em.”

- Vân Tuấn, thực xin lỗi.

- Không sao cả, chúng ta đi ngủ, nhé? – Tào Vân Tuấn xoa đầu cô,

giống như đang dỗ dành một đứa con nít, giúp đỡ cô nằm xuống.

Diệp Tòng Y nghe lời hắn nằm xuống ngủ, trong lòng bỗng nhiên tràn

đầy cảm kích, nhịn không được khẽ kêu một tiếng: “Vân Tuấn.”

Tào Vân Tuấn từ phía sau đem cô ôm vào lồng ngực: “Vợ yêu, anh ở

đây.”

- Ừm.

- Vợ à, anh yêu em.

Tào Vân Tuấn vẫn duy trì tư thế ôm lấy bên người cô, nghiêng tai lắng

nghe, nhưng lời nói này vừa thoát ra, lại giống như viên đá chìm xuống đáy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.