mẹ? Cáo trạng? Cho nên mẹ và ba bay nửa nước Trung Quốc, đuổi đến nơi
này sao?”
Vương Viễn Trân ngạc nhiên: “Tòng Y, con tại sao lại nghĩ như vậy?
Con cảm thấy Vân Tuấn cáo trạng với ba mẹ chuyện của con? Con có biết
trong lời nói của nó có bao nhiêu bênh vực con không? Sợ ba mẹ trách cứ
con! Nhưng con là đứa con gái một tay mẹ nuôi lớn, còn nó là đứa mẹ xem
nó lớn lên từng ngày, hai đưa có vấn đề gì, con cho rằng mẹ không phát
hiện ra tí manh mối nào sao?”
- Chỉ là vấn đề nhỏ, không nghiêm trọng như mẹ tưởng. – Diệp Tòng Y
lược lược mái tóc, thanh âm thấp xuống.
Vương Viễn Trân nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, trong lòng trở nên
nóng giận: “Không nói chuyện, phân phòng ngủ, vậy còn nói là vấn đề
nhỏ?!”
Đôi môi anh đào của Diệp Tòng Y khẽ nhếch, mới gật gật đầu: “Mẹ, cái
này cũng là tự mẹ phát hiện sao?”
Vương Viễn Trânn ngẩn ra, nhất thời không nói nên lời.
Trên mặt Diệp Tòng Y bỗng nhiên hiện lên một nụ cười châm chọc:
“Con bắt đầu nghi ngờ người mình gả có phải người mình quen biết từ nhỏ
không, thậm chí, anh ta đến tột cùng có phải nam nhân hay không.”
Vương Viễn Trân nghe cô nói những lời này, lập tức giải thích: “Mẹ nói,
mẹ ép nó nói, nên mẹ mới biết chuyện của hai con. Nó là đứa nhỏ hiếu
thuận, không dám nói dối với trưởng bối. Tòng Y, mẹ không cho con nói
như vậy về Vân Tuấn!”
- Vâng, con không thể nói gì anh ta, không thể cãi nhau với anh ta, con
và anh ta, giờ nào khắc nào cũng phải ân ái, nếu không, con chính là đứa
không biết nghe lời, không biết tốt xấu, mẹ, có phải không?