tưởng đến nước suối trong suốt, khi ánh mắt của cậu ta quét về phía tôi, tôi
cảm giác được lòng khẽ run lên, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Ngày đầu tiên ở Cửu Trung, mình nhớ kỹ hai người, một là chủ nhiệm
lớp mới, và người còn lại là bạn ngồi cùng bàn, Trầm Hàn Sanh.
Ngày 30 tháng 8.
Bắt đầu hoàn cảnh sinh hoạt mới cũng có nhiều biến đổi, bạn cùng ký
túc xá, bạn học ngồi chung quanh cũng có thể nói tới, quan hệ với mọi
người coi như tốt, nhưng cũng không có ai đặc biệt thân. Mỗi ngày đi học,
hoặc đi căn tin ăn cơm, mọi người đều có những người bạn đi cùng nhất
định, nhưng tôi không có, gần như đã quen như vậy, cũng không gia nhập
vào nhóm nào.
Chẳng qua kỳ quái là, Trầm Hàn Sanh làm cái gì cũng một mình, mọi
người hình như cũng không hoan nghênh cậu ta, thậm chí là né tránh cậu ta.
Tôi nghĩ chắc do tính tình quái gở của cậu ta—– lạnh lùng kỳ lạ, tôi ngồi
cùng bàn, cũng ở cùng ký túc xá với cậu ta, giường của tôi kế bên giường
cậu ta, nhưng trừ ngày đó, cậu ta không nói gì với tôi nữa. Giống như luôn
luôn đọc sách, làm bài tập, dù cho còn vài phút nữa đã tan học rồi, tôi vẫn
luôn nghe tiếng viết chữ ‘sột soạt’ từ bên cạnh truyền tới.
Quên đi, không sao cả, mẹ mà biết con có người bạn ngồi cùng bàn như
vậy, chắc vui lắm.
Ngày 16 tháng 9.
Hôm nay trên đường, tôi nghe vài bạn nữ cùng lớp nói chuyện về Trầm
Hàn Sanh, họ đi phía trước, nào là nói cậu ta ăn mặc, dáng vẻ quê mùa cỡ
nào, hai năm trời mà quần áo dòm qua dòm lại có vài cái, cũng may mà
chưa bị nát vụn, giọng điệu bọn họ cực kỳ chanh chua, tiếng cười cũng
không kiêng nể gì, thật đáng ghét.