ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 486

cũng là thích, cũng thật thích, nhưng mà thích nhàn nhạt, không mãnh liệt
như vậy.”

“Ừm.”

“Nhưng mà mẹ cứ làm quá lên, nói trung học không được yêu đương,

hơn nữa việc này tớ tuyệt đối không được cho anh Vân Tuấn biết.” – Tôi
hối hận nói: “Cho nên... Cho nên chỉ thầm mến, thời gian dài sau đó thì
cũng không còn nữa.”

Hàn Sanh nhìn tôi, trên mặt bỗng lộ ra một nụ cười hiếm thấy: “Cậu kể

bí mật của cậu cho tớ.”

“Bởi vì cậu là bạn tốt của tớ!” – Tôi thình lình buột miệng nói ra câu

này, lại có chút do dự nhìn cậu ấy: “Hàn Sanh, cậu có xem tớ là bạn tốt
không?”

Thật lâu sau Hàn Sanh cũng không trả lời tôi, tôi trở nên cuống quýt, cậu

ấy mới nói ra một câu: “Đây là vinh hạnh của tớ.”

Ừ, thật tốt, quan hệ của chúng tôi lại tiến thêm một bước.

Ngày 18 tháng 12.

Thời tiết dần dần trở nên rất lạnh.

Chăn Hàn Sanh rất mỏng, tôi nhìn thôi đã thấy lạnh, vì thế tôi lấy cớ sợ

lạnh, quấn quít bắt cậu ấy sang đây ngủ cùng tôi.

Điều đó tôi thật sự không nói dối, mùa đông nằm trong ổ chăn, chân tôi

vẫn luôn lạnh lẽo, đây là do khí huyết, Hàn Sanh cuối cùng cũng đồng ý với
tôi, qua đây ngủ trên giường tôi. Cậu ấy nói với tôi mỗi người ngủ một đầu,
tôi cũng không thể không biết xấu hổ kêu cậu ấy ngủ song song với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.