Ngôi nhà mà cô cai quản cô gọi thành ‘nơi nên trở về’, lấy chữ ‘người’
để gọi thay tên Tào Vân Tuấn, Hà Na biết trong lòng cô đã cực kỳ hận Tào
Vân Tuấn, trầm mặc trong chốc lát, nói sang chuyện khác: “Chị và Kevin
hàn huyên thật lâu, ông ấy đồng ý cho chị từ chức à?”
Kevin trong lời nàng là nguyên Tổng Giám đốc Nhân sự Công ty JM, là
người lãnh đạo trực tiếp Diệp Tòng Y. Diệp Tòng Y khẽ lắc đầu: “Không
có, ông ấy chỉ đồng ý cho chị nghỉ một thời gian để xử lý việc riêng tư.”
- Nghĩ sao cũng thấy ông ấy sẽ không đồng ý, chị cũng là một tay ông
ấy đào tạo thành mà, trong lúc gấp gáp tuyển chọn một quản lý, cũng không
phải chuyện dễ dàng như vậy.
Lúc nói chuyện, thức ăn đã lục đục được mang lên, Hà Na đưa tay lấy
chén múc canh cho Diệp Tòng Y, Diệp Tòng Y nhìn chăm chú nàng trong
chốc lát, bỗng nhẹ giọng nói: “Hà Na, chị có thể tin tưởng em, đúng
không?”
Hà Na ngẩn ra, lập tức gật đầu: “Chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói
cho bất kỳ ai chỗ chị ở, bao gồm... Bao gồm Duyệt Nhan.”
Diệp Tòng Y nghe đến cái tên đó, cắn cắn môi, lại cúi đầu.
Hà Na nhìn cô một lúc, rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi: “Tòng Y,
thế Tuyết nhi... Tuyết nhi nên làm sao bây giờ?”
Diệp Tòng Y hơi hơi sụt sùi, kiên quyết nói: “Mặc dù thế nào, con bé
đều có người chăm sóc, tạm thời, chị không cần lo lắng cho con bé.”
- Thế về sau thì sao? Về sau làm sao bây giờ? Chị có tính toán gì không?
- Hà Na. – Bàn tay đang nắm chặt của Diệp Tòng Y đặt lên bàn, nghênh
đón ánh mắt lo lắng của nàng, chậm rãi nói: “Trước mắt chị không có suy
tính gì cả, chị chỉ muốn xem cho xong quyển nhật ký của mình, chỉ muốn