ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 522

ngay, có đôi khi, thậm chí còn rống to lên với tôi. Nếu tôi không ra ngoài,
anh ta sẽ đến nhà tìm tôi, trước mặt bố mẹ, dáng vẻ anh ta tốt vô cùng,
nhưng khi chỉ hai chúng tôi một mình ở cùng, anh ta lập tức biến thành bộ
dạng thất hồn lạc phách, anh ta sẽ như kẻ thần kinh hỏi tôi, có phải tôi lừa
anh ta hay không, có phải có người thích ở Cửu Trung không, anh ta còn
nói muốn gặp mặt người kia, nhìn xem người kia rốt cuộc hơn anh ta chỗ
nào, cuối cùng trở nên phẫn nộ, luôn luôn hét lên là muốn đánh người kia.

Vừa mới bắt đầu, tôi còn có chút lo âu về anh ta, nhưng mấy ngày qua

anh ta đều như vậy, điên điên khùng khùng, nói cái gì cũng không lọt tai, tôi
càng lúc càng thấy anh ta phiền phức, đến cuối cùng lại trở nên sợ hãi.

Nhưng bố mẹ tôi đối tốt với anh ta như vậy, hơn nữa lại liên quan đến

chuyện thích hay không thích, bảo tôi phải mở miệng thế nào đây?

Hàn Sanh, tớ nhớ cậu, tớ rất nhớ cậu, vì sao cậu không ở bên tớ?

Ngày 18 tháng 8.

Anh Vân Tuấn bị bệnh, ở nhà, không ăn không uống.

Tin này là dì Văn đưa đến nhà tôi, lúc mẹ và dì nói chuyện tào lao, cố ý

nói đến, ánh mắt dì ấy nhìn tôi có chút kỳ lạ, tôi hiểu được, dì ấy chắc chắn
biết chuyện xảy ra giữa chúng tôi, thậm chí, mẹ hẳn cũng biết một chút.

Anh Vân Tuấn... Anh ta sao lại biến thành dáng vẻ như vậy? Anh ta sao

lại làm ra chuyện này? Anh ta không còn là người anh trai lúc trước bảo vệ
tôi, yêu thương tôi nữa, hiện tại, anh ta chỉ biết chất vấn tôi, chỉ trích tôi,
bức bách tôi.

Mà tôi không thể không đến nhà anh ta thăm, nhưng tôi ghét nhất là biểu

cảm u oán đau khổ của anh ta, tôi ghét nhất là dáng vẻ khóc sướt mướt của
anh ta, nhưng hình như anh ta thật sự tuyệt thực, tôi lại không thể cứng
lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.