ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 555

“Nhưng tớ biết tớ không nên nghi ngờ cậu, cậu đối với tớ tốt như vậy,

cái gì cậu cũng đem cho tớ, tớ sao có thể làm như vậy với cậu. Tòng Y, tha
thứ cho tớ, tớ bị đố kị làm cho đầu óc mê muội.”

Giọng của cậu ấy nghe vô cùng áy náy và đau lòng, cậu ấy muốn đến

đây ôm tôi, lại bị tôi đẩy ra, cậu ấy chảy nước mắt tiếp tục đến ôm tôi, tôi
và cậu ấy lôi kéo một hồi, rốt cuộc tôi không giãy giụa nữa.

Mọi đau đớn và uất ức trong lòng, khi nhìn thấy cậu ấy lại phòng đại lên

n lần, tôi ấy thế mà ở trong lòng cậu ấy khóc không thành tiếng, tôi lại một
lần nữa nói cho cậu ấy biết, cậu ấy là người duy nhất tôi yêu, kể lể ra đau
đớn và khổ sở hai ngày nay, lên án cậu ấy lạnh lùng vô tình với tôi.

Mặc kệ cậu ấy an ủi tôi thế nào, giải thích thế nào, nước mắt tôi cũng

không ngừng được, cậu ấy không còn cách nào, đành dùng nụ hôn để âu
yếm an ủi tôi, ôn tồn một hồi lâu, chúng tôi kéo màn giường, bắt đầu kìm
lòng không được mà chìm vào dục vọng. Chiến tranh lạnh vài ngày, đều có
một chút tâm tình phải xả, vì vậy chúng tôi dây dưa cũng kịch liệt hơn, ép
buộc nhau mồ hôi đầm đìa, cuối cùng, mang theo ý định trừng phạt, tôi
dùng sức cắn tay cậu ấy, cậu ấy đau đớn kêu lên, nhưng cũng mặc cho tôi
cắn.

Trước khi Mạnh Xuân các cậu ấy về, tôi ngoan ngoãn cho Sanh dắt về

căn phòng nhỏ màu quả quýt của chúng tôi.

Trên đường, Sanh cam đoan với tôi, về sau sẽ không suy nghĩ bậy bạ,

nhưng tôi vẫn quyết định, việc anh Vân Tuấn vẫn còn thích tôi, sau này sẽ
không cho anh ta tiếp xúc với tôi nhiều như vậy, tôi không muốn chuyện
như vậy lại xảy ra, cảm giác này cực kỳ khó chịu.

May mà mây đen trong lòng đã tản đi, tâm tình lại trong xanh trở lại.

Diệp Tòng Y ốm yếu dựa vào đệm sô pha, nhìn chằm chằm quyển nhật

ký giấy trắng mực xanh kia, như là sợ bỏ lỡ điều gì, ngón tay trắng thon

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.