Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên một mảnh ửng hồng, nỉ non nói:
“Em còn nhớ, hai ngày trước chị nói nhớ em thế nào trong điện thoại, trên
xe lúc trở về, em luôn mong chờ được nghe chính miệng chị nói bên tai em.
Chuyện khác, có thể để qua một bên trước không?”
Lồng ngực Trầm Hàn Sanh phập phòng, lại giãy giụa rút tay về: “Duyệt
Nhan, đừng như vậy, Tòng Y ở cách vách.”
Tuy rằng nàng cau mày, thần sắc không vui, nhưng thanh âm cũng lạnh
như băng không khôi phục, khóe miệng Trịnh Duyệt Nhan hiện lên tiếu ý
khó phát hiện, xoay người đặt lên người nàng, thổ khí như lan bên tai nàng:
“Chẳng lẽ như vậy không khiến chị cảm thấy kích thích sao?”
* Thổ khí như lan: Hơi thở như hoa lan, miêu tả vẻ đẹp của hơi thở.
Trầm Hàn Sanh vừa nghe những lời này, đột nhiên bắt lấy tay nàng: “Em
nói cái gì?”
- Hàn Sanh, không cần nói em cũng biết, trong lòng chị không hề có oán
hận với chị ta. — Trịnh Duyệt Nhan nâng thân mình lên, ánh mắt gắt gao
nhìn chằm chằm nàng: “Không cần nói em cũng biết, chị ta mất trí nhớ
quên đi chị, chị ta sinh con kết hôn với người khác, chị tuyệt đối không hận
chị ta. Nếu như vậy, chị để ý cảm thụ của chị ta làm gì? Chị cùng người
mình yêu ở trong phòng làm cái gì, có liên quan gì đến chị ta! Dù sao chị ta
cũng không nghe thấy, không phải sao?”
Trầm Hàn Sanh trợn hai mắt, nhìn nàng một hồi lâu, bỗng nhiên nói
từng chữ: “Tôi không hận cậu ấy!” Không đợi Trịnh Duyệt Nhan mở
miệng, nàng lại tiếp tục nói: “Cho dù cậu ấy quên tôi, tôi cũng chưa từng
hận cậu ấy! Người cậu ấy hận chỉ có em!”
Trịnh Duyệt Nhan ngẩn ra, bất khả tư nghị nhìn nàng: “Hàn Sanh, chị...
Chị nói cái gì?”