ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 723

Tào Ấu Tuyết trở về, có thể nói khiến bầu không khí khá hơn nhiều,

Trầm Hàn Sanh từ chối đối thoại với Diệp Tòng Y, có trắc trở kỳ quái với
Tào Ấu Tuyết, nhưng khuôn mặt tươi cười thiên chân đáng yêu lại hoàn
toàn không cách nào cự tuyệt.

Buổi chiều thứ bảy, là thời gian nghỉ ngơi của Trầm Hàn Sanh, nàng

nghiêng người trên ghế sa lon, tay chống đầu, vừa xem ti vi, vừa thỉnh
thoảng ngắm Tào Ấu Tuyết, Diệp Tòng Y lại vội vàng động tay động chân
thu thập phòng khách bị Tào Ấu Tuyết làm loạn.

Tào Ấu Tuyết ghé vào bên bàn trà, trong tay nắm cây bút chì màu, vẻ

mặt trắng nõn nghiêm túc hướng vào giấy vẽ, bôi bôi xóa xóa, bỗng nhiên
ngẩng đầu lên, bất thình lình nói ra một câu: “Mẹ, vì sao chúng ta không trở
về nhà? Con đã lâu không gặp dì A Lan và bố, con có chút nhớ.”

Diệp Tòng Y mới vừa nhặt lấy búp bê vải trên đất, vừa nghe lời của cô

bé, đầu tiên là ngẩn ra, rồi đưa mắt nhìn Trầm Hàn Sanh thật nhanh, thấy
trên mặt nàng cũng không có vẻ khác thường, mới nhẹ giọng nói: “Tuyết
nhi nhớ dì A Lan rồi phải không, ngày mai mẹ gọi điện thoại cho dì, gọi dì
đến chơi với con, được không?”

- Dạ được.

Tào Ấu Tuyết liền vội vàng gật đầu, Trầm Hàn Sanh sợ cô bé tiếp theo

hỏi tới Tào Vân Tuấn, ho nhẹ một tiếng, ngồi dậy: “Tuyết nhi nói muốn vẽ
bức tranh cho dì xem, bức tranh đã xong chưa?”

- Sắp rồi ạ. – Tào Ấu Tuyết thấy nàng hỏi, lực chú ý lập tức bị dời đi,

vội vội vàng vàng tiếp tục vẽ bức tranh, Trầm Hàn Sanh vừa đi tới nhìn,
vừa tò mò hỏi: “Tranh này vẽ gì?”

Tào Ấu Tuyết nhìn bức tranh vẽ ba bóng người trên giấy, không khỏi có

chút đắc ý, ngón tay nhỏ mập mạp chỉ qua chỉ lại ở phía trên: “Dạ, đây là
mẹ, người bé bé này là con, cao nhất là bố, nhưng mà hai cái tay còn chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.