tự mình đa tình nhiều năm như vậy còn chưa đủ hả?! Có thể có chút lòng tự
trọng không? Có thể có chút xấu hổ không? Má nó, mở miệng ra là ân với
nghĩa! Mày xứng sao?! Bất hạnh lớn nhất đời này của Tòng Y, là quen biết
thằng chó như mày!”
Sắc mặt Tào Vân Tuấn trong nháy mắt trở nên âm trầm, hắn quay đầu,
híp mắt nhìn Hà Na: “Hà Na, cô nói những lời này, tôi rộng lượng không so
đo với cô, tôi chỉ có thể nói, từ lúc sống cùng thằng trai bar đó, đẳng cấp
của cô bị tụt thấy rõ.”
- Thằng trai bar? - Lúc này Hà Na thật sự nén giận bình tĩnh, cười một
tiếng nhẹ vô cùng, nói: “Không sai, anh ấy mở quầy rượu, nhưng trong mắt
tôi, anh ấy đúng là nam nhân thực thụ, đại trượng phu, mỗi một phân tiền
anh ấy kiếm được, đều dựa vào năng lực của mình, bằng bản lĩnh của mình,
so với đằng ấy thấy người sang bắt quàng làm họ, bám váy dựa vào quan
hệ, áo mũ chỉnh tề, hãm hại lừa gạt người khác, còn tốt hơn vạn lần!”
Tào Vân Tuấn bị nàng nói làm khó chịu, lửa giận trong lồng ngực tăng
một chút: “Cô nói ai bám váy dựa vào quan hệ!”
- Ai lên tiếng là kẻ đó! -Hà Na trợn mắt với hắn, không có một chút
khiếp sợ.
Tào Vân Tuấn thẹn quá hóa giận: “Lý Hà Na, cô tính làm gì, không có
Duyệt Nhan, con mẹ nó, cô chỉ một con kiến, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị
người khác bóp chết, cô có tư cách gì nói với tôi những lời này!”
Hà Na cười khẩy nói: “Chà, mày khác gì đây? Được rồi, đây thừa nhận
được Duyệt Nhan giúp không ít chuyện làm ăn, thế nhưng ít nhất, đây ở
trước mặt nó còn dám đứng lên nói, nó đã làm sai điều gì, đây có thể thẳng
thắn chỉ trích nó, mày dám không? Mày đương nhiên không dám! Mày y
như con chó, suốt ngày liếm mặt lấy lòng người nhà họ Trịnh!”