Đến bây giờ, Trầm Xảo Trinh cũng không biết, đối với việc Diệp Tòng
Y về sau mất tích, nàng rốt cuộc là nên cảm thấy khổ sở hay là may mắn.
“Cạch”, cửa phòng phát ra một tiếng vang nhỏ, vai Trầm Xảo Trinh khẽ
động, từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu nhìn lại, Trương
Nam bưng trong tay một cái khay, đang rón rén tiến đến.
- Chị Trầm, chị đói bụng không? Ăn một chút gì trước đã.
Trầm Xảo Trinh nhìn bát cháo nóng hổi và bánh kem giữa khay, miễn
cưỡng cười cười, khẽ lắc đầu: “Cám ơn cậu, hiện tại tôi không muốn ăn.”
Yết hầu Trương Nam giật giật, khuyên nhủ: “Chị Trầm, chị yên tâm, chủ
nhiệm Dương nói bác sĩ Trầm không sao thì nhất định không sao. Chị ăn
một chút gì trước đi, nếu không sau khi bác sĩ Trầm tỉnh lại, cũng sẽ không
an lòng.”
- Ừ. - Trầm Xảo Trinh thuận miệng trả lời một câu, bỗng nhiên ngẩng
đầu lên: “Điện thoại Hàn Sanh ở đâu? Sau khi đưa con bé tới nơi này, có
người gọi điện thoại đến không?”
Trương Nam sửng sốt, tựa như nghĩ tới điều gì, lập tức từ trong túi quần
lấy ra một cái ĐTDĐ: “Tôi quên béng chuyện này, đây là ĐTDĐ của bác sĩ
Trầm, đôi tình nhân đưa cô ấy tới giao nó cho tôi, thế nhưng ĐTDĐ bị
ngâm trong nước, không khởi động được.”
Trầm Xảo Trinh nhận lấy nhìn xem: “Sau khi con bé gặp chuyện không
may, mọi người có gọi điện thoại tới cho bạn bè hay ai khác của Hàn Sanh
không?”
- Không có. - Trương Nam lắc đầu, hơi áy náy nói: “Chúng tôi không có
cách nào liên lạc với bạn bè cô ấy, chỉ có thể liên lạc với chị.”