Diệp Tòng Y ngây ngô một lúc lâu, cúi đầu nhìn tay mình, lẩm bẩm nói:
“Hà Na, chị ly hôn thật, phải không? Chị vừa ký tên, đúng không?”
- Đúng vậy, đúng vậy, đồ ngốc, sao chị còn nghi ngờ nữa! Từ này về sau
chị tự do! – Hà Na nắm lấy tay cô, kéo đến xe mình, vừa đi vừa hưng phấn
nói: “Hôm nay hẳn là ngày đại hỷ sự, phải ăn mừng một trận thật to, ăn một
bữa thật bự, uống vài ly nữa! Tòng Y, chị nói xem ăn ở nhà hay ăn bên
ngoài? Ở nhà thì chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, ở ngoài thì giờ em gọi điện
đặt chỗ trước.”
- Tùy em, sao cũng được.
Hai người song song lên xe, Hà Na nịt dây an toàn, cười nói: “Thôi ăn ở
ngoài cho xong, ăn ở nhà Tiểu Phương của em cực, em không nỡ.”
Diệp Tòng Y nhìn ánh mặt trời phía xa, cảm thấy tâm trạng mình cũng
ảnh hưởng, từng ly từng tí đều là nắng, bỗng chốc lòng sinh ra hi vọng vô
hạn, trên mặt cũng toát ra nụ cười xinh đẹp đã lâu không thấy, cô tựa đầu
vào cửa sổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Thế nhưng, giờ chị chỉ muốn về nhà,
chờ Hàn Sanh về, sau đó nói cho cậu ấy biết tin tốt này.”
- Ờ ha. – Hà Na vỗ đầu, nói: “Đúng vậy, chuyện bây giờ đã giải quyết
thuận lợi rồi, chị cũng nên nói tin tốt này cho chị ấy biết, hai người chờ lâu
như vậy, không biết chị ấy vui vẻ thế nào đây! Được, giờ chúng ta về đi,
Tiểu Phương đồ con lười kia chắc chắn là đang ngủ, em cũng phải đánh
thức anh ấy.”
Nói rồi, nàng khởi động xe, chân đạp ga, ô tô lập tức chạy về phía xa.
Vương Viễn Trân ngồi đó, gạt lệ khóe mắt: “Chị không thể tin được,
Vân Tuấn luôn miệng nói yêu Tòng Y, luôn miệng nói có chết cũng không
ly hôn, kết quả là ly hôn thần không biết quỷ không hay, thậm chí còn rời
khỏi nơi này, cũng không nói với chúng ta một tiếng.”