ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 942

Trầm Hàn Sanh và Tiểu Phương đồng thời xoay người, bà Trịnh rũ mí

mắt xuống, thần sắc ngượng ngùng, khẽ nói: “... Chuyện kia, mọi người đều
làm sai, nói xin lỗi hay đại loại thế cũng không có ý nghĩa gì, nhưng dì
nghĩ, dì thiếu cháu một lời xin lỗi.”

Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, còn chưa kịp nói, cánh cửa đã sít sao khép lại.

Phòng bệnh này rất xa hoa, phòng tiếp khách, nhà bếp, phòng tắm, đầy

đủ mọi thứ, cho người ta cảm giác như đến quán rượu cao cấp nào đó,
không cần phải nói, đây tất nhiên là do Trịnh Thái sắp xếp.

Trong phòng rất an tĩnh, Trầm Hàn Sanh thậm chí có thể nghe được

tiếng hít thở bất ổn của mình, cùng với thanh âm trái tim đánh vào lồng
ngực, nàng lặng lẽ đóng cửa, đi qua phòng khách, sau đó trở về phòng ngủ,
chính xác mà nói, là phòng bệnh của Diệp Tòng Y.

Diệp Tòng Y nhắm mắt lại, nằm trên giường lớn màu trắng, trên đầu

quấn băng gạc, trên tay ghim kim truyền nước biển, bắp đùi có tấm thép cố
định, trên chân còn bó thạch cao thật dày, cả người thoạt nhìn như vỡ thành
từng mảnh nhỏ. Trầm Hàn Sanh thấy cảnh này, nước mắt bỗng nhiên không
thể ngăn chặn, cuộn trào mãnh liệt, nàng bước từng bước đến bên giường
ngồi xuống, xuyên qua hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nhìn thấy khuôn mặt xinh
đẹp, rồi lại tái nhợt tiều tụy không gì sánh được, nàng run rẩy cầm bàn tay
lạnh như băng của cô, khóc không thành tiếng.

Diệp Tòng Y như cảm tính, lông mi run run giật giật, từ từ mở mắt, bốn

mắt đối diện nhau, lại không cách nào dời đi, lúc đó không khí đọng lại, thế
giới tĩnh lặng.

Dường như dài tận mấy thế kỷ, Diệp Tòng Y khẽ nhếch đôi môi anh

đào, suy yếu mà gian nan mở miệng: “Tôi... Không nghĩ tới, làm như vậy
cậu sẽ trở về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.