Trịnh Duyệt Nhan kinh ngạc: “Vì sao? Em nghĩ chị nên giải thích với
Tòng Y.”
- Giải thích gì? Nói rằng giữa chúng ta không có gì cả, chỉ là tôi đơn
thuần muốn rời khỏi cậu ấy mà thôi? Tôi không tài nào nói như vậy được. –
Trầm Hàn Sanh cười nhạt: “Hơn nữa, tôi thấy hiện tại cậu ấy cũng hoàn
toàn chưa muốn nói bất cứ cái gì với tôi, thực ra không chỉ tôi và cậu ấy,
trong lòng em cũng rõ, vấn đề giữa chúng ta, không phải là vài ba câu giải
thích thì có thể giải quyết.”
Trịnh Duyệt Nhan trầm ngâm không nói, lúc người này phục vụ đã tuần
tự đưa lên hai phần Pasta và Salad trái cây, nàng cầm lên một cây tây khoai
chiên, chấm tương bỏ vào trong miệng.
- Tuyết nhi có khỏe không? – Trầm Hàn Sanh đột nhiên hỏi.
Trịnh Duyệt Nhan ngẩng đầu, chân mày lá liễu hơi nhíu: “Dù sao vẫn
đòi mẹ với em, thỉnh thoảng cũng hỏi Tào Vân Tuấn, không thể không nói,
điều này đúng là hành em mà.”
Trầm Hàn Sanh trầm mặc một chút, hỏi: “Em trả lời con bé sao?”
- Sao em trả lời nổi, tiếp tục che lấp, hoặc là con bé nói gà em đáp vịt,
mẹ em giao cho em chuyện thật cực nhọc. – Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng
thở dài: “May là con nít dễ quên, còn có A Lan theo nữa, cho nên nói tóm
lại là không vấn đề gì.” Nói rồi, nàng cầm khăn xoa xoa tay, lại miễn cưỡng
thêm vào một câu: “Nói thật, bây giờ em không hề muốn về nhà.”
Trầm Hàn Sanh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng: “Chỉ vì cái này?”
- Dĩ nhiên không phải. Dượng em cho bà ta một bạt tai, chị nhìn thấy
chứ?"
- Ừ, mọi người đều nhìn thấy.