- Anh ta không bạc đãi tôi. – Trầm Hàn Sanh vừa đáp vừa lấy một viên
đá trong xô bỏ vào ly, rồi lấy Vodka, Vermouth cay và nước chanh rót vào
ly rượu, động tác lưu loát, thành thạo kỳ lạ.
- Không tệ lắm, xem ra mất không ít thời gian luyện tập. - Vẻ kinh ngạc
trong mắt Trịnh Duyệt Nhan lóe lên, thân người hơi nghiêng về phía trước:
“Lẽ nào Thánh Hòa bạc đãi chị? Có thể dễ dàng buông tha như vậy?”
Trầm Hàn Sanh dừng động tác trên tay, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ:
“Tôi không thích nghe những lời này.”
- Nói cái chị thích nghe nhé.
Trong lúc nói chuyện, Trầm Hàn Sanh đã bưng một ly rượu pha chế
xong đến trước mặt nàng, Trịnh Duyệt Nhan tạm thời không nói, cầm ly lên
ngửi ngửi, sau đó đưa đến bên môi, hớp một ngụm nhỏ, hương vị đậm chất
kích thích không khiến cô nhắm mắt lại, khen: “Không tệ!”
Hai tay Trầm Hàn Sanh chống quầy bar, miễn cưỡng nói: “Có chuyện
tốt gì muốn nói cho tôi biết, nói đi.”
- Lẽ nào chị không thể để cho em chút mặt mũi, biểu hiện hứng thú lên
một chút sao?
- Tôi đã hết sức.
- Được rồi. – Trịnh Duyệt Nhan lại uống một ngụm rượu, lúc này mới
nói: “Kỳ thật em chỉ muốn nói cho chị biết, ngày nào đó đến thăm Tòng Y
được rồi đó, Tào Vân Tuấn lúc nãy đã vào bệnh viện.”
Trầm Hàn Sanh sửng sốt một chút, trong mắt nổi lên thần sắc phức tạp:
“Hắn... Làm sao vậy?”