AJAAN MUN - Trang 132

quen cũ ấy và không bao giờ lãnh hội và nếm được chút hương vị nào của
những lời giáo huấn. Lúc từ giã Ngài, họ ra đi trong tình trạng giống như khi
họ đến, không có gì thay đổi, không có gì tốt hơn mà có lẽ còn xấu hơn
trước. Những người như thế không thể huấn luyện và không thể cải hóa. Dù
ở với Ngài bao lâu, một điều rõ ràng là họ giống như cái muôi nằm trong nồi
cà ri thơm ngon mà không biết gì đến hương vị thơm ngon của cà ri. Và như
cái muôi mà người ta bỏ vào nồi này đến nồi khác, những vị ấy không bao
giờ nghĩ đến trau dồi tâm để tự tiến bộ, và mãi mãi bị ném vào vô vàn đau
khổ khác nhau, cái ném họ chìm đắm trong đau khổ không phải là gì khác
hơn là chính những ô nhiễm của họ: khát vọng, sân hận, tham ái và vô minh.

Voi đầu đàn đơn độc trong rừng sâu

Trong mùa nắng ráo ấy, Ngài Phra Acharn đưa mẹ trở về quê của bà. Trên

đường đi, đôi khi ngừng nghỉ lại một đêm, lúc thì mỗi nơi nghỉ lại vài ba
đêm. Cuộc hành trình không có gì gấp rút, và dần dần cuối cùng cũng về đến
nơi. Tại đây, Ngài lưu lại một thời gian thích hợp để giảng dạy cho mẹ và
những vị thiện tín cư sỹ khác. Ai nấy đều hoan hỷ với những bài giảng và
những lời dạy của Ngài. Rồi Ngài giã từ mẹ và những vị thân bằng quyến
thuộc để lên đường, mở một cuộc du hành khác của vị đạo sỹ du phương,
hướng về miền trung Thái Lan. Đây đúng thật là cuộc du hành của một vị
đạo sỹ hành hạnh đầu đà, đơn độc một mình và không cần hối hả. Tại một
xóm làng hay tại một nơi có đủ thức ăn và nước uống, Ngài sẽ dừng lại một
đêm, treo chiếc klod (chiếc dù của người tu hành hạnh đầu đà) dưới bóng
một cội cây. Ngài sẽ lưu lại nơi đó vài ngày để hành thiền định và thiền tuệ,
và khi đã nghỉ đủ thì lại lên đường, tiếp tục cuộc đi bộ, bởi vì vào thời bấy
giờ chỉ có xe lửa là phương tiện chính, quốc lộ rất hiếm hoi.

Đối với vị tỳ khưu hành hạnh đầu đà thì không có gì phải vội vàng bởi vì

đối với Ngài “thời gian” là không tồn tại, theo nghĩa không cần phải hối hả
và chen lấn như trong cuộc sống đô thị. Mục đích chính của Ngài là quán
chiếu nội tâm. Đi bộ suốt ngày là trau dồi và phát triển thiền tuệ trọn ngày.
Cuộc hành trình theo lối hành hạnh đầu đà của Ngài Phra Acharn Mun
chuyến này giống như cuộc đi thênh thang bất định của một con voi đầu đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.