ALABAMA SONG - Trang 115

1931, vẫn là Prangins

Chẳng bao lâu nữa là tròn một năm tôi ở đây một mình, bị bỏ rơi trong

khu điều dưỡng này của một xứ sở nghìn lần xa lạ, trên bờ một cái hồ tù
đọng đến mức nó khiến người ta muốn trẫm mình xuống đó. Tôi viết cho
qua thời gian. Tôi bôi đen hàng tập vở với chủ đề thường gặp là Joz, nhưng
tôi triển khai dở tệ, tôi cảm thấy thế. Tôi viết đầy cảm xúc như một thiếu
niên, mà tôi đâu còn ở độ tuổi đó nữa. Trong khi tôi nên viết về chiến tranh,
một cuộc chiến giữa hai người. Sáng nay bác sĩ Chaumont bảo với tôi là tôi
ghen tuông. Tôi đáp lại bằng một cái nhún vai: chồng tôi có thể tha hồ ngủ
với chừng nào cô anh muốn, cái giường chưa bao giờ là chốn ưa thích của
chúng tôi. Vị bác sĩ lắc đầu: “Không, bà không hiểu rồi. Tôi nói là bà ghen
với ông nhà. Chứ không phải ghen với người đàn bà khác. Mà với chính
ông nhà kia.”

Ghen với Scott ư? Chuyện đó thật nực cười. “Tôi không ghen, tôi đáp.

Tôi những muốn trở thành anh, một chiếc xương sườn trên lồng ngực anh,
những đường vân trên tay anh. Tôi thì, ông cứ nghĩ mà xem, tôi sẽ tự tách
mình khỏi thế giới này. Đứa con duy nhất tôi muốn từ anh chính là anh.”

Bác sĩ: “Coi nào. Bà nói dối. Bà tự lừa dối bản thân. Đây là thế giới,

chỗ của bà. Bà muốn thành công đến với bà như đến với ông nhà. Lòng
ham hố thành công này, đó là một ham muốn khiến bà mòn mỏi.” Ông ta
cụp mắt nhìn xuống. “Hai người không kết hôn với nhau, phu nhân trẻ
trung của tôi ạ. Hai người đã ký kết một hợp đồng quảng cáo.”

* * *

Tôi vô liêm sỉ đến thế sao? Tôi đã như thế từ năm mười bảy tuổi ư?

Có thể vậy được sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.