Phòng 2109, Khách sạn Biltmore, NYC
1920
Minnie hỏi: “Con không định cưới gã trai này đấy chứ?” Khi nhìn
thấy chiếc đồng hồ đeo tay bằng bạch kim nạm kim cương, gương mặt bà
đông cứng lại, hai gò má thô dày của bà run run, ngực bà phập phồng vì tức
giận. Nom giống một ả gà tây phì nộn. “Con trông đợi cuộc sống kiểu nào
với một tay nghiện rượu!... một gã ăn chơi trác táng! một gã tài tử... Con
trai một lão bán xà phòng rong mạt kiếp!”
Tôi: “Một chàng trai có thể tặng những món quà như thế này cho vợ
chưa cưới của mình ắt không phải cái hạng mà con gọi là tài tử. Hollywood
đã mua tác quyền những truyện ngắn của anh ấy với một khoản tiền khổng
lồ.”
Bà: “Hollywood cơ đấy! Đồ khờ khạo đáng thương! Người ta không
sống được bằng kim cương và điệu bộ nhõng nhẽo. Con moi ở đâu ra cái
thứ đầu óc trí tuệ tầm thường này vậy?”
Tôi: “Mẹ anh ấy vẫn còn một ít tài sản.”
Minnie: “Thứ đó chỉ giúp giữ được thể diện ở chỗ của lũ người đó
thôi, ở miền Bắc ấy. Chứ làm sao trụ lại được trong xã hội nơi đây.”
Tôi: “Sao kia, chuyện đó chẳng nhằm nhò gì vì đằng nào con cũng sẽ
đi khỏi đây.”