ALABAMA SONG - Trang 53

lại cho tôi cảm giác bẩn thỉu; thế mà tôi đã quen với nó, đến mức quên đi
ngay sau đêm đầu tiên lưu lại. Quen thuộc, lãng quên.

Không nơi nào tôi còn được hạnh phúc. Không nơi nào tôi còn được

an ủi.

Trước cuộc phẫu thuật thần kinh. Tôi biết cuộc phẫu thuật không kinh

khủng đến thế, chỉ là một cái dùi được đóng vào xương búa dưới mắt, nó sẽ
ngược lên bộ não biến chất, rồi xương đe trong hốc mắt đóng lại và không
còn bận lòng, không lo sợ cũng chẳng còn buồn rầu - thậm chí không một
vết sẹo. Chỉ một vết bầm sẽ biến mất sau vài ngày. Tôi giữ lại bản ngã dở
tệ nhưng sống động của mình trong chừng mực có thể. Cậu hiểu chứ, cậu
trai?

Trong cái lỗ huyệt thật hay hớm này - cuộc đời chúng ta -, ai đó đột

nhiên xuất hiện, khiến tôi vui lòng. Đó là một buổi tối, một cuộc chiêu đãi
do Scott chủ trì tại Villa Marie. Người đàn ông ấy tên là Édouard. Édouard
Jozan. Bạn bè và bạn đồng ngũ đều gọi anh là Joz.

Tôi vận chiếc váy tơ sống. Đẹp biết mấy, hồng biết mấy. Một chiếc

váy đắt cắt cổ - nhưng như tơ, như kem dưới lớp ren. Scott thậm chí không
buồn dỏng tai lên nghe khi nhà xuất bản lớn của Paris, hàng xóm của chúng
tôi hồi mùa hè tại Valescure, hét lên với anh: “Gã vận đỏ đáng ghét! Mẹ
kiếp, Scott ạ! chưa một nhà văn khốn kiếp nào vớ được một cô vợ đẹp rực
rỡ khốn kiếp thế này đâu.” Kẻ quấy rối hoàn hảo chính là tôi. Scott không
để ý nghe: anh dõi theo chúng tôi, Joz và tôi, dõi theo mỗi bước của chúng
tôi, bước nhảy hay bước tản bộ. Anh đang ghen đây, tôi tự nhủ. Hãy tận
hưởng thả cửa lợi lộc từ sự ghen tuông này đi
. Nhưng cảm giác này của
chồng tôi rất nhanh chóng trôi tuột khỏi tâm trí tôi; chưa đầy một tiếng
đồng hồ, bị cuốn theo trò chơi bản thân đã bày ra, tôi đem lòng yêu người
đàn ông đẹp đẽ kiêu ngạo đang nói tiếng Anh với một thứ âm sắc gợi tình
khiến răng bạn phải va vào nhau lập cập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.